Mọi xong La Tiếu , đều nở nụ , mở miệng : "Cuộc sống thì chúng thể chiếu cố , nhưng chúng vẫn cần sự chỉ bảo của Phùng giáo sư nhiều hơn."
Tất cả đều phụ hoạ: ", đúng, đúng."
La Tiếu cảm ơn Tạ Quý Cầm, cũng ở lâu, dù trong văn phòng đều đang soạn bài: "Cô giáo, em đây, tan ca trở về cẩn thận ạ."
Phùng Thục Mẫn : "Được , con cũng cẩn thận chút."
La Tiếu gật đầu, cầm tay nửa bao đường còn thừa đặt lên bàn giáo viên: "Cái sư mẫu cầm ạ, từ từ ăn."
Sau khi chào hỏi các thầy cô khác trong văn phòng, lúc cô mới rời .
Sau khi La Tiếu , trong văn phòng : "Giáo sư Phùng, đồ nhỏ của cô thật sự tệ nha, thận trọng."
Phùng Thục Mẫn : "Ừ, đúng là một đứa trẻ ."
"Giáo sư Phùng, đồ nhỏ của cô tiêu tiền cũng là một cao thủ nha, giày mưa cũng hề rẻ ."
Phùng Thục Mẫn lời chút vui, lời ý gì, ai cũng thể : "Đứa nhỏ cũng chút năng lực kiếm tiền, mà tính cách con bé cũng như ."
"Đồ của cô còn là học sinh cấp ba , kiếm tiền ở , giáo sư Phùng cũng đừng dát vàng lên đồ của chứ."
"Bút danh của con bé là Tiêu Dao, chắc hẳn cũng lạ lẫm."
Lời , cả văn phòng bùng nổ, một cô giáo trẻ tuổi là một fan mê của La Tiếu, kích động : "Cái gì, em chính là Tiêu Dao á, a, a, a, bỏ qua cái gì ."
Phùng Thục Mẫn gật đầu : "Không sai, con bé chính là Tiêu Dao."
Phùng Thục Mẫn xong thì trở về chỗ của , tiếp tục những lời khác, cô giáo lúc nãy năng lỗ mãng với bà đang đỏ bừng mặt.
Người trong văn phòng , nhưng Phùng Thục Mẫn tại cô như , là dì của con dâu cả chịu chi cho cô , còn tới năm bộ quần áo, cô nhất định là cảm thấy tiền lương của hai vợ chồng đều cho đồ , đây là vì cháu gái mà bênh vực kẻ yếu.
Có điều cô rõ, nghĩa là bà chọc giận cô , chỉ là bút danh của đồ ngay trong phòng việc, sợ là về yên bình .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-603.html.]
, chuyện bút danh của La Tiếu là Tiêu Dao, chỉ cận nhất , chính là bác cả, chú nhỏ. Hai nhà bọn họ cũng chỉ La Tiếu sách và xuất bản, nhưng cũng cô chính là Tiêu Dao.
La Tiếu ngại phiền phức, nên giấu diếm việc, im ỉm phát tài.
Lúc La Tiếu về đến nhà, tuyết dày thêm ba, bốn centimet, nhưng tuyết vẫn còn đang rơi, sợ là trong thời gian ngắn chắc là sẽ ngừng, trong ngõ nhỏ nhà bắt đầu lên nóc nhà dọn tuyết, sợ nóc nhà sẽ đè sập vì tuyết.
May mắn thời điểm xây nhà của bọn họ tìm mối xách về ngói vạc lớn, chính là sợ nếu như bọn nhỏ ở bên cạnh, hai ông bà già xúc tuyết phiền phức cũng an , xem lo lắng là đúng.
Lúc cửa, thấy ông nội đang mái hiên: "Ông nội, bên ngoài cái gì ạ, ông lạnh ?"
La Đạo Nhân : "Sao trở về muộn như ?"
Nhìn thấy trong tay La Tiếu mang theo đồ vật: "Lại mua đồ nữa ?"
La Tiếu đến bên cạnh ông: "May mắn là hôm nay cháu mua đồ trở về, ngày nếu mà tuyết vẫn rơi, chỉ sợ là Thiên Môn cũng ."
La Đạo Nhân nhận túi đan dệt tay của cháu gái, : "Làm nặng như ?"
Người La Tiếu run lên vì tuyết, thu dù, đặt đồ vật tay xuống , Châu Quế Phương động tĩnh cũng , thấy bên cạnh cửa nhiều đồ, liền đưa tay đ.á.n.h lên lưng La Tiếu một cái.
Nhìn như đ.á.n.h vang, nhưng đau một chút nào: "Tại tốn tiền , trong nhà cái gì cũng thiếu, cháu tích lũy , cần vung tay quá trán."
La Tiếu duyên: "Bà nội, bà trời hôm nay , ai lúc nào tuyết thể ngừng, cháu chuẩn sớm cho bà cùng ông ngoại chuẩn ít đồ, qua mấy ngày cháu xa nhà, thể yên tâm hai ."
Châu Quế Phương trong lòng ấm áp, nhưng vẫn xụ mặt : "Cả đời siêng năng cần kiệm, giống như cháu, khi gặp chuyện cũng luống cuống."
La Tiếu ôm bà, nũng : "Bà nội, công việc quản gia sai, nhưng cháu kiếm tiền để bà cùng ông sống hơn thôi, trong tay cháu gái của bà tiền, kém hai hiếu kính hai ."