Đại đội trưởng La Tiếu tìm cảnh sát, lông mày ông lập tức nhíu chặt. Trong bụng ông hiểu rõ: thằng Triệu Quý Bảo dời hộ khẩu , La Tiếu dù con ruột nhà họ Triệu thì chuyện hộ khẩu cũng còn ảnh hưởng nhiều. nếu để chuyện ầm ĩ ngoài, mấy thôn bên cạnh sẽ chế nhạo thế nào.
Cao Tố Hoa cũng hoảng. Bà sợ La Tiếu thật sự ầm lên, lật chuyện cũ, đến lúc đó chẳng ai mặt. Vì bà liền lên tiếng tỏ vẻ rộng rãi:
"Đại đội trưởng, dù gì đứa con ruột của dời hộ khẩu. Hay là chúng cũng giúp La Tiếu dời hộ khẩu cho rõ ràng."
Đại đội trưởng vốn cũng thu xếp cho xong để khỏi mang tiếng ngoài, liền gật đầu:
"Như thế cũng . Ký túc xá của viện thanh niên trí thức còn vài phòng trống, cháu thể chuyển đó. ở thì việc, thể ở chùa."
La Tiếu đáp nhanh:
"Cháu hiểu ạ. Phòng thuộc về nhà nước, cháu vốn cũng rời khỏi phòng trọ của nhà họ Triệu."
Đại đội trưởng cô gái nhỏ, tuổi lớn mà năng thẳng thắn, hiểu chuyện, ông thấy trong lòng nhẹ ít.
"Cháu dời hộ khẩu thì nhớ báo cho ông. Ông sẽ dành thời gian xác nhận. Một tháng bên viện thanh niên trí thức sẽ đóng một khoản tiền cho đại đội. Cháu hiện tại tiền, phần đó ông sẽ trừ tiền hoa hồng cuối năm. Cháu ý kiến chứ?"
La Tiếu lễ phép :
"Không ý kiến ạ. Cảm ơn đại đội trưởng."
Rồi cô suy nghĩ một chút, để tránh rắc rối mới mở miệng:
"Đại đội trưởng, nếu thì giúp cháu một tờ giấy chứng minh. Viết rõ cháu và nhà họ Triệu còn quan hệ gì nữa. Sau nếu hai bên gia đình nhắc , cháu giấy bằng chứng, ai cũng bớt phiền."
Cao Tố Hoa thì mừng thầm. Bà chỉ phủi sạch La Tiếu càng nhanh càng , nuôi, liên lụy, càng cô đòi hỏi. Viết giấy chứng minh? Quá ! Sau La Tiếu té giếng cũng thể trách nhà họ Triệu.
Vậy là Lục Nghị Thần mang giấy bút tới, xuống thành ba bản chứng minh thư. Nội dung rõ ràng: La Tiếu và nhà họ Triệu quan hệ huyết thống, từ nay liên quan, qua , ràng buộc. Đại đội trưởng, Lục Nghị Thần và vài vị tiếng nhất trong thôn cùng ký tên chứng.
Cuối cùng đến lượt La Tiếu, Cao Tố Hoa và Triệu Phổ Lâm — im từ đầu đến cuối chẳng lời nào — cùng ký tên và ấn dấu tay. Mỗi bên giữ một bản, xem như việc chốt , ai cớ lật lọng.
Giải quyết xong, đại đội trưởng phất tay cho giải tán sang dặn La Tiếu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-6.html.]
"Cơ thể cháu còn yếu, cứ ở nhà Nghị Thần tạm. Hôm qua nhà họ La để cho cháu mười đồng để chữa bệnh. Mời đại phu hết ba đồng, còn bảy đồng cháu giữ mà dùng. Chuyển tới viện thanh niên trí thức thì cũng mua vài đồ linh tinh."
La Tiếu nhận tiền, cúi đầu cảm ơn liên tục. Mọi chuyện cuối cùng cũng gỡ , nhưng cô thì mệt rã rời.
Lục Nghị Thần :
"Cô nghỉ ngơi ."
Nói xong theo đại đội trưởng rời nhà.
Chờ hai khuất, La Tiếu lập tức xuống chiếc giường đất. Cả cơ thể như sắp rã . Cô đó hồi tưởng một ngày dài đầy sóng gió, chợt nghĩ đến chuyện bản thể sống ở thôn Thanh Sơn vài năm. Trong lòng khỏi thở dài liên tục.
Nghĩ đến cảnh trong giấc mơ , La Tiếu nửa đùa nửa thật một câu:
"Nếu mà gian riêng thì mấy… Đi ."
Vừa dứt lời, khung cảnh mắt đổi trong nháy mắt. Cô một giá sách lớn. Nhìn kỹ một chút, chẳng đúng là nơi cô thấy trong giấc mơ ?
La Tiếu kinh hãi đến sững , đưa tay lên nhéo mạnh bả vai.
"Á!" – đau điếng.
Vậy mơ. Thật sự là gian! Đây chẳng là vận may từ trời rơi xuống ?
Dưới chân là quyển sách rơi xuống đất — đúng là quyển sách dạy phương pháp thêu mà cô từng xem trong mơ. La Tiếu hiện tại còn tinh thần mà xem tiếp. Cô cẩn thận đặt sách trở giá sách, lòng run mừng như mở cờ.