La Tiếu để cho bản bình tĩnh một chút, mới : "Ông nội, hiện tại chú út đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, cháu chú qua khỏi cơn nguy kịch , cháu xin bác sĩ cho trong, nhưng ạ.
Tất nhiên là điều dễ hiểu, nhưng ông thể gọi cho bác cả, nhờ bác dàn xếp chuyện một chút ạ?"
Ông cụ Viên thở một dài : "Được, để ông gọi điện thoại cho bác cả của cháu, để cho nó gọi điện sang đó. Ông nội ở nhà chờ tin cháu."
Sau khi cúp điện thoại, La Tiếu gọi đến cho Trịnh Cường, Hứa Ngọc Thanh và Hứa Thế Phàm xe an rời , lúc cô mới an tâm. Sau đó cô đặt năm tệ ở phía điện thoại, tìm một chỗ vắng chờ, ảnh hưởng đến khác.
Chưa bao lâu, điện thoại ở bên vang lên: "Alo, ai ?"
"Bác sĩ Lương, điện thoại."
Bác sĩ Lương là bác sĩ điều trị của Viên Duy Thành, gọi , ông liền lên điện thoại: "Alo, xin chào là Lương Thần Thụy."
Bác sĩ Lương ở bên đầu dây gì đó, đó nhíu mày thoáng qua La Tiếu, khi cúp máy ông đến chỗ cô, : "Đi theo ."
Đưa La Tiếu đổi quần áo, ông dặn dò: "Chỉ thể ở bên trong năm phút, hết thời gian thì ngoài càng sớm càng , ?"
La Tiếu gật gật đầu: "Dạ cháu , cảm ơn ạ."
Ở trong phòng chăm sóc cô gặp một chiến hữu của chú út, đồng chí cả đều nhếch nhác, khuôn mặt đầy râu, ánh mắt đỏ ngầu là tơ máu, La Tiếu đến : "Vất vả , chuyện gì thì đợi lát nữa chúng ngoài ."
Hiện tại việc quan trọng nhất, chính là xem tình hình của chú út như thế nào , còn chuyện gì xảy , thì vẫn đợi chú út tỉnh mới . Có một chuyện là bí mật, thể cho cô .
La Tiếu giường bệnh, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ hoe, cô đến gần nắm lấy tay của chú út, vội dùng dị năng của chính bản chữa trị cho những vết thương trí mạng, thời gian tuy nhiều lắm, nhưng quan trọng vẫn giữ mạng của chú cô, những chuyện khác tính .
Nhìn thấy giường vẫn cử động, cô nhỏ giọng : "Chú út, cháu chú thương nặng, nhưng chú , là do mệnh an bài, cháu tin khi trải qua sinh tử , chú sẽ một cuộc sống hơn."
Bác sĩ Lương ở cửa : "Đã hết giờ."
La Tiếu cũng lúc thu tay , cô cũng thể chữa trị quá nhiều, nếu sẽ khiến cho nghi ngờ.
Đặt tay của chú út trong chăn, cô : "Chú út , đừng để cho ông nội và lo lắng nữa, Tiếu Tiếu ở bên ngoài đợi chú út, chú út cố gắng lên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-558.html.]
Gặp vị chiến hữu của chú út, La Tiếu : "Đồng chí hãy rửa mặt nghỉ ngơi một chút , sẽ ở trong trông chừng, vất vả cho đồng chí ."
Hiện tại cô còn tại chú út thương nặng đến như , cô chỉ chú út của mau chóng tỉnh dậy.
Cô đến văn phòng bác sĩ, mượn điện thoại gọi về để báo tình huống hiện tại cho ông nội .
Ông cụ Viên xong cũng cảm thấy yên tâm một chút, ông chỉ cần La Tiếu thì chắc chắn thứ đều .
La Tiếu lấy hai tệ đặt xuống điện thoại, bác sĩ ở bên cạnh vội lên tiếng: "Không cần trả tiền nữa, tiền khi nãy đủ ."
Khi Hứa Thế Phàm và Hứa Ngọc Thanh đến nơi, thì trời cũng tối đen, La Tiếu sắp xếp cho bọn họ đến căn phòng gần sát phòng khách nghỉ ngơi , bác sĩ Lương khi hết giờ việc đến kiểm tra một nữa, cho đưa Viên Duy Thành phòng bệnh bình thường.
La Tiếu tự bỏ tiền túi để cho bọn họ mở một căn phòng kế bên, khi ăn xong cơm tối, cô tiễn hai chị em họ Hứa trở về nhà, đó mới đến dùng dị năng của một nữa chữa trị vết thương bên trong cho chú út, ở bên ngoài sẽ phát hiện gì đổi.
Ngày hôm , bác sĩ Lương đến, ông khen tình trạng thể chất của chú út cô , vết thương tự lành nhanh.
Đợi cho bác sĩ rời bao lâu, Viên Duy Thành cũng tỉnh , khi mở mắt thấy La Tiếu, còn chút hoảng hốt, điều cũng khiến La Tiếu hoảng hốt theo, vội chạy cửa gọi bác sĩ đến đây.
La Tiếu hỏi: "Chú út, chú tỉnh , cảm thấy gì ?"
Viên Duy Thành La Tiếu, nở nụ : "Không gì, chú còn nghĩ sẽ còn gặp ."
La Tiếu rưng rưng nước mắt: "Chú út , chuyện đều qua , cháu thích một chú út luôn vui vẻ tự tin như vầy, chú sẽ cho thất vọng đúng ?"
Lúc bác sĩ Lương cũng đến, tiến hành kiểm tra một nữa, xác định bệnh nhân còn vấn đề gì quan trọng, lúc mới dặn dò cần chú ý đến những gì, đó mới rời .
Hứa Ngọc Thanh tìm một nơi để nấu cháo, La Tiếu giúp Viên Duy Thành uống một ít nước, vì cô chiến hữu của chú mấy ngày bọn họ cũng ăn bữa cơm nào nghiêm túc, sợ chú út lúc ăn nhiều khiến dày chịu nổi.