La Tiếu liếc qua bạn học xung quanh: " ở chỗ học một học kỳ , gặp tới qua , , tìm chuyện gì? Chắc là tìm vay tiền nhỉ, cái thì thật sự , nhưng trừ cái còn thể tìm gì ?"
La Thiên Minh : "La Tiếu, dù gì chúng cùng sống chung cũng nhiều năm như , thể đến nơi khác chuyện ."
La Tiếu : "Xin , thời gian ở chỗ cùng các chuyện vòng vo, chuyện luôn ở đây , mặt của các bạn học của , nếu thì đây."
La Thiên Minh cách nào khác, đành mở miệng : "La Tiếu, cô thể cho chúng vay ít tiền ?"
La Tiếu La Thiên Minh, chút giễu cợt : " bây giờ đang học, ông cảm thấy thể bao nhiêu tiền? Ông vay tiền đây chẳng là đang đùa giỡn với ?"
Phùng Tuệ Nhất sốt ruột: "Cô thể nhờ cha ruột của cô, chúng thật sự biện pháp nào khác mới tìm đến cô xin giúp đỡ."
Lần La Tiếu lớn hơn, nước mắt cũng chảy vì bật , khi dừng đột nhiên lớn tiếng : "Đến đây, đến đây, đến đây, các bạn học đều tới xem hai vợ chồng một chút.
Hai chính là vợ chồng La Thiên Minh và Phùng Tuệ năm ngoái lên báo chí, năm đó vì để con của theo bọn đến nông trường chịu khổ, ở trong bệnh viện tìm một gia đình con trai, tráo đổi con giữa hai nhà.
Cô bé tráo đổi ngày xưa bao giờ coi như , một khi bọn họ vui, đ.á.n.h thì mắng, cơm ăn đó là chuyện thường, ba tuổi bắt đầu theo đ.á.n.h heo cỏ, nếu sẽ cơm ăn.
Cô bé mười lăm tuổi chỉ cao 163cm, gầy tới hai lạng thịt, chỉ một đôi mắt to, khi sửa kết luận sai thì việc đầu tiên họ chính là đưa con trai về thành hưởng phúc, trực tiếp ném con nuôi của bọn họ cho hộ nông dân .
Buồn là gia đình cũng lành gì, khi cùng bọn họ đổi con trai thì họ cũng lén tráo đổi con gái mới sinh của với đứa bé của một gia đình cảnh hơn cùng phòng.
Cho nên, con gái lớn lên bên cạnh vợ chồng bọn là vất vả nhất trong ba con, con gái của nhà nông dân thì ở thủ đô nuông chiều lớn lên, con của bọn họ thì ở hộ gia đình nông dân sinh con trai, trở thành bảo bối của họ nuôi lớn.
Hiện tại chạy tới chỗ vay tiền, còn để cho đòi tiền cha ruột cho bọn mượn, xem bọn điên , là đầu óc nước , chuyện bọn họ thiếu tiền liên quan tới ."
Sau đó cô đến bên La Thiên Minh, nhỏ giọng : "Tuyệt đối đừng phiền , nếu đừng trách khách khí."
Nói xong liền nghênh ngang rời !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-425.html.]
Tiêu Nhã theo, đến bên cạnh La Tiếu : "Đám đó đúng thật là đủ vô sỉ."
Lúc tiếp: "Hoá cặp vợ chồng năm ngoái báo chí Cát Thị hổ chính là hai , thật là rẻ tiền."
" đấy, coi khác là kẻ ngu ? Cha ruột của La Tiếu tìm tới cửa hỏi tội cũng tệ , bây giờ còn đến vay tiền , đây đúng là hổ vô địch thiên hạ."
La Thiên Minh và Phùng Tuệ nghĩ tới đứa bé mặc cho bọn họ bóp tròn xoe, bây giờ trở nên nhanh mồm nhanh miệng như , kiên quyết để bọn họ xuống đài .
Lúc hai mới kịp phản ứng, bước nhanh đuổi theo La Tiếu.
Sau khi La Tiếu tách khỏi Tiêu Nhã, thì tới bốt điện thoại công cộng cách trường học xa rút điện thoại gọi cho Viên Ninh: "Chào, chị Gia Ninh."
"Tiếu Tiếu, chị em nhất định sẽ gọi điện thoại, nhớ chị ."
La Tiếu thản nhiên : "Chị suy nghĩ nhiều , em em quên đến nhà họ Cảnh dắt ch.ó rời , chị với Cảnh Yến Thu một tiếng, bảo cô nuôi giúp em một thời gian."
Viên Gia Ninh : "Em thể nghĩ tới, khi chúng tiễn em trở về đại viện mới nhớ tới, đúng , hôm qua ở trong đại viện chị cũng đụng Cảnh Yến Thu cũng với cô , mà cô phản đối, mua màn che của em."
Sau khi cúp điện thoại và trả tiền, La Tiếu thấy La Thiên Minh và Hoà Phùng Tuệ đuổi tới, La Tiếu nghĩ thầm đây chính là do các đuổi theo tìm thoải mái, cũng đừng oán .
Sau khi bọn , đầu ngón tay của La Tiếu b.ắ.n một chút bọt phấn dính lên của hai .
La Tiếu chờ bọn họ mở miệng, bước nhanh rời , hai định đuổi theo, kết quả đầu gối mềm nhũn ngã khuỵu xuống đất.