Lục Nghị Thần sợ xe đạp chở theo quá nhiều đồ, ban đêm trời lạnh cho nên cố ý mượn xe jeep đến đón cô.
Ở xe, La Tiếu hỏi: "Thạch Đầu ?"
Lục Nghị Thần : "Buổi tối trời lạnh, xe lửa chạy đến kịp , cho nên để em cùng, tên nhóc đó cũng vui chút nào."
Anh sẽ là do chính cố tình để theo cùng, tên nhóc đó còn giận dỗi với hết nửa ngày trời.
Chờ khi cả hai trở về nhà, bếp lò trong phòng bếp ấm áp, hai chậu hoa lan đưa trở về, sân và phòng ngủ cũng dọn dẹp sạch sẽ.
La Tiếu : "Cảm ơn, Lục."
Lục Nghị Thần : "Khách khí như , chút quen đó."
Hai lập tức bật , trong phòng bếp thịt xắt sẵn và mì, đem thứ cất, Lục Nghị Thần chạy nhanh đến phòng bếp nấu nước, chuẩn cho việc tiếp theo.
La Tiếu nhân lúc bên ngoài ngõ nhỏ điện thoại, cho ở thủ đô trở về an , chuẩn về thấy Lục Nghị Thần đến đón cô.
Lục Nghị Thần : "Mì cho nồi, mau về nhà, để lâu quá nước nguội sẽ ngon."
Cơm nước xong xuôi, Lục Nghị Thần dọn dẹp ở trong phòng bếp, lúc mới : "Trong nồi còn nước ấm, cô rửa mặt nghỉ ngơi , ngày mai cần nấu bữa sáng, và Thạch Đầu sẽ mang đến cho cô, đây."
Người rời , La Tiếu lúc mới trong gian rửa mặt.
Mà lúc nhà họ La ở Cát thị, La Thiên Minh và Phùng Tuệ đang mang theo vẻ mặt u sầu, ở trong nhà than thở.
Giọng Phùng Tuệ chút khàn: "Thiên Minh, hiện tại chúng bây giờ?"
La Thiên Minh thở dài một : "Còn thể nữa? Ngày mai ngoài nghĩ cách mượn tiền thôi, còn thể gì nữa bây giờ. Chúng cũng thể để đ.á.n.h c.h.ế.t nó đúng ?"
Phùng Tuệ ôm mặt : "Cũng còn cách nào khác để cứu con của , hiện tại công việc, mà ông ở bên cũng cực khổ, tên c.h.ế.t tiệt La Bân đó, thể gây chuyện lớn như , thật sự để cho chúng mặt mũi khác."
La Thiên Minh châm một điếu thuốc, thoáng qua Phùng Tuệ: "Lúc đúng là nên theo lời bà đem nó đổi trở về, nếu chúng vẫn sẽ sống một cuộc sống , nếu như vẫn còn ở với La Tiếu, ít nhất con bé vẫn thể giúp bà nhiều việc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-422.html.]
Phùng Tuệ đến đây ánh mắt sáng rực lên: "Thiên Minh, La Tiếu đang học ở trường trong thị xã ? Ngày mai chúng đến đó tìm con bé , mặc kệ dùng cách gì cũng để con bé giúp chúng ."
La Thiên Minh thở dài: "Muốn thì bà tự , mặt mũi nào."
Phùng Tuệ chút mất hứng : "Hiện tại chúng còn coi trọng mặt mũi nữa ? Nếu ba ngày mà giao tiền, La Bân sẽ thật sự gặp chuyện, ông hối hận cũng kịp."
La Thiên Minh : "Đi đến đó như thế nào với con bé? Bà còn dám ?"
Phùng Tuệ hừ lạnh, : "Dù như thế nào con bé cũng là do chúng nuôi lớn, giờ đến nhờ nó giúp đỡ nếu nó giúp thì sẽ phiền nó, khiến nó thể nào học nữa."
La Thiên Minh chút xem thường chỉ liếc mắt Phùng Tuệ một cái: "Bà cho là La Tiếu hiện tại vẫn giống như con bé La Tiếu vẫn luôn để bà đ.á.n.h mắng , bà xem báo nên , hơn nữa hiện tại nhận cha ruột của , bà cho bà vẫn giống như , cái gì con bé đều sẽ theo ."
Phùng Tuệ tức giận : "Ông đừng những lời châm chọc nữa, mau nghỉ ngơi, ngày mai còn đến trường học sớm để chặn ."
Ngày hôm , La Tiếu mới xuống, chuẩn rửa mặt tiếng gọi của Thạch Đầu: "Chị ơi, mở cửa tụi em mang đồ ăn sáng đến cho chị."
La Tiếu ngừng đ.á.n.h răng, đặt cái ly xuống, đến mở cửa . Thạch Đầu lập tức nhào trong lồng n.g.ự.c của cô: "Chị ơi, em nhớ chị."
Còn ôm chị gái đủ Lục Nghị Thần kéo : "Mau đến phòng bếp lấy chén. Còn thể thống gì nữa?"
Thạch Đầu lôi , hai tay còn duỗi , La Tiếu : "Cẩn thận, đừng lôi kéo em kẻo ngã."
Sau khi rửa mặt xong, bên cũng dọn xong cơm, La Tiếu : "Mau ăn thôi, buổi trưa trở về sẽ tặng... cho hai quà."
Vừa đến quà, La Tiếu sững , vỗ đầu một cái: "Xong , quên chuyện quan trọng , aiya, thể quên nhỉ?"
Lục Nghị Thần và Thạch Đầu đều cô, Lục Nghị Thần hỏi: "Chuyện gì ?"