Nửa tiếng , La Tiếu từ phòng bước : "Cô tỉnh , , một lát nữa t.h.u.ố.c mua về thì hãy nấu lên cho cô uống, mấy ngày chú ý đừng để cho cô cảm lạnh."
Vừa dứt lời, Tần Mục Dương cũng vội vã trở về, bước nhà lập tức với Dương Kiến Thành: "Giáo sư Dương, tất cả t.h.u.ố.c đủ, nhưng mà thiếu mất nhân sâm, hôm nay thể tạm thời cho nó ? Ngày mai cháu sẽ tới chỗ khác tìm."
Dương Kiến Thành điều sang La Tiếu, La Tiếu hiểu ý của sư phụ, nhưng chỗ hàng xóm đông quá, nếu như điều , sợ là giữ đống nhân sâm, chừng còn đắc tội .
Thế là khi sư phụ , La Tiếu mở miệng: "Trong túi một ít nhân sâm, thể lấy dùng , ngày mai chỗ khác tìm."
Tần Mục Dương cảm kích : "Thật sự cảm ơn, nhất định sẽ sớm trả ."
Dương Kiến Thành ý của La Tiếu, bèn : "Vậy qua đây lấy , mau chóng đun t.h.u.ố.c cho em gái uống."
Về đến nhà họ Dương, La Tiếu lấy từ trong chiếc túi 1 bọc giấy, bên trong vài nhánh nhân sâm, đây đều là những nhánh cây cắt từ cây nhân sâm già trồng nhiều năm."
Những nhánh nhân sâm đều là La Tiếu chuẩn từ , mỗi bà nấu cơm nấu canh, cô sẽ vứt một hai nhánh , để âm thầm bồi bổ cho nhà.
La Tiếu đem những nhánh nhân sâm trong bọc giấy đưa hết cho Tần Mục Dương: "Mỗi cần cho nhiều, 2 nhánh là đủ, bỏ nhiều quá sẽ phản tác dụng, cơ thể cô yếu, sẽ chịu ."
Tần Mục Dương cảm ơn ngớt, mới cầm theo bọc giấy rời .
Lúc các món ăn trong bếp đều nấu gần xong, hai trở về trực tiếp rửa tay ăn cơm, La Tiếu mở miệng : "Gia cảnh nhà họ Tần tệ ? Theo lý mà , tuy cô gái sinh non, nhưng nếu như chăm sóc một chút thì đến nỗi yếu như , chủ yếu vẫn là tâm bệnh."
Phùng Thục Mẫn bưng đồ ăn : "Gia cảnh nhà họ Tần cũng , nhưng bà Tần, cũng chính là bà của Tần Mục Dương khi bệnh nợ nước ngoài nhiều, vài năm con trai cả nhà Tần kết hôn.
Những gì diễn đó thì chúng cũng rõ, năm ngoái bố của Tần Mục Dương qua đời, trong nhà bây giờ chỉ còn Tần Mục Dương và trai Tần Mục Lễ nuôi cả gia đình.
Trước lúc bố của Tần Mục Dương vẫn còn sống thì còn đỡ chút, bây giờ vợ của Tần Mục Lễ sớm chia tài sản , cứ thi thoảng ... một hai câu, đoán là cũng liên quan đến cái đó."
Ba bưng đồ ăn phòng, La Tiếu giúp rót rượu, : "Con mượn hoa cúng phật, cảm ơn sư phụ và sư mẫu bao năm qua dạy dỗ và chăm sóc con, con cạn chén, hai tùy ý."
Nói xong ngẩng cổ uống sạch chén rượu, uống quá vội nên ho nhẹ vài cái.
Phùng Thục Mẫn vội vàng : "Mau ăn một miếng cho khỏi nghẹn, đứa trẻ uống vội vã quá gì cơ chứ? Sao giữ ý tứ với sư phụ và sư mẫu như thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-410.html.]
La Tiếu : "Sự cảm kích của con là tự tận đáy lòng, nếu hai thì sẽ con của ngày hôm nay."
Nói xong mắt liền ửng đỏ, trong ký ức tài sản La Tiếu đều nhận hết bộ vì thế nỗi khổ ở nông trường mấy năm qua, do ân tình La Tiếu luôn khắc ghi trong tim.
Ăn cơm xong, Dương Kiến Thành cho La Tiếu chuyện hai nhận về trường dạy học.
La Tiếu : "Chỉ cần hai thấy vui vẻ, đừng mệt quá là , việc để hai sẽ tập trung, cảm thấy nhàm chán.
Nghĩ tới chứng chỉ hành nghề y, La Tiếu : "Sư phụ, con thi lấy 1 cái chứng chỉ hành nghề, là ở ?"
Dương Kiến Thành : "Chuyện con cần lo, khi qua thi là , mấy ngày nay chuyện gì thì ôn luyện 1 chút kiến thức, đợi sư phụ thông báo."
La Tiếu : "Vậy con cảm ơn sư phụ."
Sau khi sắp xếp thỏa, La Tiếu : "Bây giờ cũng việc gì, hôm nay con sẽ massage cho sư phụ và sư mẫu quà năm mới nhé."
Lúc đầu hai đồng ý, nhưng sự kiên trì thuyết phục của La Tiếu, hai mới lời dạo trong sân 5-6 vòng phòng đ.á.n.h răng rửa mặt, quần áo.
La Tiếu dùng chiếc lược dị năng thông kinh lạc một lượt cho sư mẫu, đó massage từ đầu xuống, Dương Thục Mẫn thoải mái đến mức suýt nữa ngủ .
Tiếp đó cũng thông kinh lạc một lượt cho sư phụ, Dương Kiến Thành học y, hơn nữa La Tiếu cũng là một tay ông dạy dỗ, nên ông cảm nhận sự khác biệt trong cơ thể, trong lòng nghĩ nhất và cô học trò nhân duyên đặc biệt.
Lúc cả cơ thể ấm lên, đây massage bình thường mà , ông thấy một luồng khí đặc biệt chảy trong , đây cũng điều mà bình thường thể .
ông cũng hỏi nhiều, chỉ là khi kết thúc, một cảm giác thoải mái mà hề qua bao giờ, còn dặn dò một câu: "Nhớ bảo vệ bản ."
La Tiếu , chuyện khó thể "múa rìu qua mắt thợ", gật đầu : "Sư phụ yên tâm, con ."
Đứng dậy : "Thầy ngủ sớm, con về đây."