Nhân viên bán vé chút mất kiên nhẫn: "Rồi mua vé ?"
Tống Hoan Hoan thấy Viên Gia Ninh quản cô nữa, bèn mặt dày qua La Tiếu: "La Tiếu, cô thể cho mượn 1 xu ?"
La Tiếu thẳng: "Không thể, trong ba chúng thì cô là lớn nhất, với cô mới mấy phút cô mượn tiền , Viên Gia Ninh và cô quen mà cô còn trả, đừng đến một lạ như ."
lúc tài xế bước lên xe và khởi động máy, nhân viên bán vé : "Không mua vé thì xuống xe."
Trực tiếp xuống thu tiền vé của phía , đợi thu hết mới vòng lên phía , thấy Tống Hoan Hoan vẫn chịu xuống, liền : "Con cô cũng thú vị thiệt nha, còn xe chùa nữa ?"
Sắc mặt Tống Hoan Hoan chút khó coi , sang Viên Gia Ninh: "Gia Ninh, em thật sự đối xử với chị như ?"
La Tiếu thật sự phiền loại , sang : " Cô lấy quyền gì mà ép , mấy năm qua cô mượn Gia Ninh bao nhiêu tiền , trong lòng cô còn đếm hết, bây giờ cô đang gì , thủ đoạn ép dùng hoài chán đúng .
Ghê tởm nhất là loại tâm cơ như cô, cả nhà nể mặt nhà cô nên mới cô khó xử, cô đằng chân lên đằng đầu, nhiều như một nên mặt dày hổ .
Phàm là giữ chút thể diện thì sẽ như cô , cô tính xong hết hôm nay sẽ cùng đến bữa tiệc với cô , mà cô còn chuẩn tiền mua vé xe, thật sự từng thấy nào vô liêm sỉ như cô."
Tống Hoan Hoan ngờ rằng tâm tư của cô La Tiếu mặt nhiều như thế, cứ ở đây nữa sợ là một lát còn những lời khó hơn, nên ôm mặt chạy mất.
Nhìn thấy cô , La Tiếu : "Số tiền mà chị đưa đó sợ lấy nữa, em cô đến như , phàm là còn chút thể diện chắc sẽ xuất hiện nữa ."
Trong lúc thì xe rời bến .
Viên Gia Ninh đổi ghế với một chị đang cạnh La Tiếu, hai mới bắt đầu chuyện .
Viên Gia Ninh dựa lên vai La Tiếu: "Tiếu Tiếu, hôm nay thật cám ơn em, sợ là Tống Hoan Hoan hận em luôn , lúc nhiều chị chỉnh đốn Tống Hoan Hoan, nhưng chị dặn hết đến khác là đừng Tống Hoan Hoan khó xử.
La Tiếu : "Có bên trong nội tình gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-390.html.]
Viên Gia Ninh : "Tuy rằng ông ngoại của chị và ông nội của cô là cùng thôn ngũ phục, nhưng một thôn to như , cùng họ Tống chung quy vẫn là cùng một tổ tiên.
Lúc ông ngoại chị ngoài việc, bà chị cùng với và các sống trong thôn gặp khó khăn, ông bà nội của Tống Hoan Hoan ít giúp đỡ.
Thật thì lúc chị mười mấy tuổi theo ông ngoại lên thành phố sống , liên hệ của hai bên cũng sớm kết thúc .
nghĩ đến những ân tình năm đó, quan hệ của hai nhà vẫn bao giờ rạn nứt, bây giờ hai ông bà lão vẫn sống ở quê, và mấy chị các dịp lễ tết đều ghé về thăm.
Có một cả chị đưa về đó, thế là Tống Hoan Hoan liền bắt đầu tâm tư, của Tống Hoan Hoan còn nhắc qua một với chị, chị từ chối khéo .
Một là thật chị cũng thích Tống Hoan Hoan, cái tính của cô lúc nào cũng chiếm lợi dâu trưởng , hai là cả là một chủ kiến, chuyện lớn cả đời , thật sự thì cũng thể chủ .
cũng cái cô Tống Hoan Hoan đó nghĩ cái gì, cứ luôn miệt mài cố chấp, chỉ cần cả kết hôn thì cô vẫn còn cơ hội.
Có một thế mà tới cả quân đội, kết quả chị thấy là cô , lập tức trong đội, còn dặn ngoài cổng lớn đừng cho cô , cô đến cũng cần thông báo, cô ầm ĩ lên mất hết mặt mũi mới đến bộ đội nữa.
Không bộ đội nữa thì chỉ thể tới nhà chị chờ chực cả, riết mà bây giờ chị tặng quà tết cũng nhờ chị chứ qua đó nữa."
La Tiếu : "Ôi chao, cái em cũng thể phán xét tinh thần vì tình yêu mà bất chấp tất cả của đồng chí Tống Hoan Hoan là sai, nhưng mà thực sự loại cũng khiến cho phiền lắm."
Viên Gia Ninh vỗ La Tiếu một cái: "Cái gì mà vì yêu bất chấp tất cả, tới chị mà gặp cả, xem chị mách cả ."