Người bán vé chút khó xử, cách ăn mặc của Triệu Giai Ngưng cô là thể chọc, ngay lúc cô mở miệng, La Tư Ngôn liền : "Triệu Giai Ngưng, đừng gây sự ở đây, chính cô tới chậm còn khác nhường chỗ, cô bảy tám mươi tuổi, cũng cô say xe bao giờ, tuổi nhỏ mà dối, còn nhanh định chỗ ."
Người bán vé thấy lời bèn : "Đồng chí, xe sẽ chạy lên cao, cô xuống , một hồi nữa quẹo thể khiến cô té đó." Sắc mặt bán vé lúc cũng .
Triệu Giai Ngưng ủy khuất c.ắ.n môi xuống, trong lòng hận c.h.ế.t La Tư Ngôn, cho tới bây giờ La Tư Ngôn vẫn luôn chống đối cô , vẫn luôn đáng ghét như .
La Tiếu ở phía hừ một tiếng, may là lên tiếng ngăn cản, bằng cô sẽ ngại để cô mặt, thật quá đáng.
Xe chạy đường lắc lư dữ dội, ghế nhỏ như rơi khỏi chỗ , thỉnh thoảng còn tưng lên tưng xuống, Triệu Giai Ngưng bên trái cửa xe còn rung lắc qua , vô cùng tội nghiệp.
Trên đường liên tục chạy đến những chỗ nảy, cho hành khách lúc xuống xe, gương mặt đều , khi xuống xe chen lên đụng trúng cô , kết quả là chồng chung ở phía kéo mắng: "Cô chen xuống xe gì, cho rằng đây là nhà cô ?"
Triệu Giai Ngưng thiếu chút nữa , thế nhưng đây là xe của khác, một ai đồng cảm với cô , đều nghĩ cô xạo.
Thật vất vả mới tới công xã Triều Dương, khi xuống xe bộ khá lâu, vài mặt đất chán nản.
La Tiếu xuống xe thấy Lục Nghị Thần chờ cô ở chỗ : "Tại ở đây?"
Lục Nghị Thần : " việc công xã, sẵn tiện ở chỗ chờ cô."
La Tiếu : "Làm hôm nay sẽ trở về?"
Lục Nghị Thần nhảy lên xe: "Nếu trở về thì rau trong sân nhà cô sẽ héo mất, nên đoán tuần cô nhất định sẽ trở về."
La Tiếu phía xe đạp: "Còn Thạch Đầu , em trở về vẫn ở trong thành phố?"
Lục Nghị Thần : "Về cùng với , chiều hôm qua giáo viên trường bọn nhỏ tham gia học tập do bộ giáo d.ụ.c tôe chức, cũng chỉ sắp xếp bài tập cho học sinh ở trường học, nên Thạch Đầu xin giáo viên nghỉ."
La Tiếu : "Vậy tối hôm qua hai trở về hả?"
Lục Nghị Thần ừ một tiếng: "Chiều hôm qua chúng nhờ xe phá án của huyện để trở về, lúc tiện đường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-264.html.]
Điều mà Lục Nghị Thần là trở thôn hưởng bầu khí, lúc còn chút chuyện trong tay, nên đơn giản trở về sớm hơn.
Đang chuẩn , thì thấy phía đuổi theo hỏi: "Đồng chí, thôn Thanh Sơn bên nào?"
Lục Nghị Thần xoay về phía đang tới: "Các thôn Thanh Sơn?"
La Tư Viễn trả lời: "Phải."
Lục Nghị thần thoáng qua phía , : "Từ chỗ cũng gần, quá xa, tầm nửa tiếng là đến."
La Tiếu ở trong lòng , vòng quanh nửa tiếng, bọn họ mang theo nhiều đồ như , sợ là thể hết trong vòng một giờ, trừ phi xe bò hoặc xe lừa đưa họ .
Lục Nghị Thần xong đạp xe , thật lâu mới lên tiếng: "Hai tới là vì cô?"
La Tiếu về nhánh cây chuyển màu ở phía xa: "Vậy cũng thể chắc chắn, thấy họ đến là vì em gái ."
Lục Nghị Thần : "Nhìn kỹ bọn họ và cô bốn đến năm phần giống ."
Chờ Lục Nghị Thần đạp xe , La Tư Viễn mới lên tiếng: "Anh ba, cảm thấy cô gái lớn lên chút giống chúng ?"
Hai em , La Tư Ngôn : "Nói thấy cô gái quen mắt, thì cô là em gái chúng La Tiếu."
La Tư Viễn giậm chân: "Thực sự chúng , bỏ , , nhanh tìm một cái xe qua đây chở đồ giúp chúng một chút, nhiều đồ như thể cầm ."
La Tư Ngôn bước nhanh tới chỗ đại đội trong công xã Triều Dương, bao lâu liền mượn một chiếc xe lừa để chạy, đại đội nếu như một quân trang của thì chắc chắn sẽ cho mượn.