Thu dọn sân xong mới sân , hai công nhân đang dùng xi măng trái kẽ hở, thật đúng là xa xỉ, nhưng cũng sắp thành .
Lục Nghị Thần thu dọn sạch sẽ những viên gạch còn sót trong sân, rải gạch một con đường nhỏ từ nhà vệ sinh đến cửa , như trời mưa cũng sẽ sợ bùn bẩn.
Thu dọn xong bộ, thanh toán tiền công xong mới để hai công nhân thuận đường kéo đống đá vụn còn thừa , nhưng phần đất còn thừa thì La Tiếu giữ .
Thứ nhất là vì chiếc xe cũng kéo nhiều thứ như , hai là nền móng của nhà vệ sinh xây cao, thể chuyển đống đất đó đến vườn rau, đúng lúc thể đắp đất dày hơn một chút.
Hai thu dọn xong, khóa cửa vội vàng chạy bến xe.
Cũng may vẫn đuổi kịp, chậm chút nữa là xe sẽ , hai gặp xe ở bên ngoài bến xe nên trực tiếp lên xe mua phiếu.
Đợi đến khi chuyến xe đôi lúc xóc nảy như xe ngựa về công xã thì là sáu giờ chiều. Lục Nghị Thần lấy xe đạp đèo cô về thôn.
Về đến nơi cách thôn xa, La Tiếu liền xuống xe. Bây giờ thị lực của cô cực kỳ , thấy phía trong thôn ở đường, nhỏ giọng : "Anh Lục, về thôn , bộ về, dù cũng còn xa nữa."
Lục Nghĩ Thần nghĩ cũng cảm thấy đúng, lỡ như nào lắm miệng thì lúc đó sẽ đau đầu. Anh là đàn ông thì , nhưng La Tiếu vẫn còn là một cô bé.
La Tiếu thẳng lên con đường mòn sườn núi, vì thấy những ở bên cầu gì.
Lục Nghị Thần về cất xe xong, đến nhà La Tiếu đưa tiền thừa hôm nay còn cho cô: "Những vật liệu đó hết mười ba tệ, tiền công hai tệ, tổng cộng là mười lăm tệ, đây là tiền còn ."
La Tiếu , nhận lấy: "Hôm nay cũng nợ một ân tình đúng ?"
Lục Nghị Thần đáp: "Không , chiến hữu của ở Tam Kiến, đến nhờ giúp đỡ."
La Tiếu xách giỏ chuẩn sân hái rau: "Dạo phơi ít kim ngân hoa, mấy hôm nữa lấy một chút tặng cho ."
Lục Nghị Thần đáp: "Được, nếu thành phố thì sẽ đến chỗ cô lấy."
Con La Tiếu chính là như , nợ ân tình của khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-196.html.]
Cô bếp nấu cháo, còn bột mì nở từ sáng, lấy hành lá cắt nhỏ , thành bánh bột mì hấp một cái nồi khác. Lúc Lục Nghị Thần cũng nhặt rau xong, đậu cô ve, cà tím cùng với một miếng thịt nhỏ ướp xong hầm thành một món ăn, đập dập một quả dưa leo nữa là thành.
Cơm sắp nấu xong, Thạch Đầu cũng về nhanh như một cơn gió: "Chị La Tiếu, Lục, em về ."
Lục Nghị Thần Thạch Đầu, thấy lời của , gương mặt nở một nụ nhẹ, cách giống một nhà.
La Tiếu : "Rửa tay , sắp ăn cơm ."
Thạch Đầu múc nước rửa tay chạy đến lưng La Tiếu, nhỏ giọng : "Chị La Tiếu, hôm nay em thấy Trương Xảo Diễm của nhà bí thư chi bộ chị."
La Tiếu ngừng động tác cuốn bánh mì : "Cô gì?"
Thạch đầu gãi đầu đáp: "Cô chị là một đứa trẻ mồ côi ai thèm nhận lo ở thôn lấy điểm công mà còn nghĩ đến học, lấy tiền ở ? Không là lấy tiền từ về?"
Mặt La Tiếu đen , Trương Xảo Diễm đúng là cái gì cũng dám ngoài.
Lục Nghị Thần ở bên ngoài cũng thấy lời Thạch Đầu , vẻ mặt cũng trở nên lạnh như băng.
La Tiếu đưa bánh bột mì xong đưa cho Thạch Đầu: "Lúc đó cô đang những thứ với ai?"
Thạch Đầu cau mày một chút : "Mẹ Nhị Cẩu, Sơn Tử, còn mợ Thải Phương của nhà kế toán viên, còn mấy ở gần đó nữa nhưng ?"
La Tiếu nay cam chịu, nhất là cô đừng tự tìm hổ mặt cô, nếu cô nhất định sẽ khiến cả nhà cô thoải mái.