La Tiếu mở nắp sọt, lấy mấy bó Sài Hồ còn tươi mới đặt lên bàn. Cậu trai thu mua liếc , giọng đều đều:
"Chưa bào chế thì hai tệ một cân. Còn loại xử lý xong thì ba mươi lăm tệ."
La Tiếu quan sát bốn phía. Cửa tiệm kẻ tấp nập, ai chú ý đến cô. Thấy thời cơ , cô lặng lẽ lấy một túi nhỏ từ đáy sọt—nhân sâm.
Cậu trai thoáng qua liền biến sắc, lập tức trả túi cho cô như cầm than nóng. Sau đó liếc nhanh trong tiệm hạ giọng:
"Cô… cô chờ một chút. gọi chủ tiệm."
Chưa bao lâu, chạy từ sân , gấp gáp :
"Cô gái, mời theo sân . Chủ tiệm đang đợi."
La Tiếu hiểu rõ việc thể bàn ngay tại quầy nên bình tĩnh theo. Sân là một trống kín đáo, ánh sáng phần tối. Một đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn đang cúi đầu kiểm tra đống d.ư.ợ.c liệu thu mua, động tác nhanh chuẩn.
Cậu trai lên tiếng:
"Chủ tiệm, đến."
Rồi sang giới thiệu:
"Đây là chủ tiệm Cảnh."
La Tiếu khẽ gật đầu, lễ phép:
"Chào Chủ tiệm Cảnh."
Người đàn ông trung niên chỉ đáp bằng một cái gật nhẹ, mắt vẫn rời khỏi các bao d.ư.ợ.c liệu:
"Chờ một chút, xong ngay."
Cậu trai thấy hết phận sự bèn lùi :
"Hai chuyện nhé, ngoài đón khách."
La Tiếu mỉm :
"Cảm ơn."
Một lúc , chủ tiệm Cảnh ký tên sổ mới ngẩng lên, giọng chút vội vàng:
"Làm cô đợi lâu. Vào trong nhà ."
Hai bước gian phòng nhỏ phía trong. Cảnh Minh—chủ tiệm—đặt sổ xuống thẳng:
"Có gì thì mang xem."
La Tiếu quan sát ánh mắt ông: trong sáng, định, giống loại lòng đen tối. Cô đặt chiếc sọt xuống, lấy túi nhân sâm đưa sang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-19.html.]
Chủ tiệm Cảnh mở túi —và ngay giây đầu tiên thấy bên trong, đôi mắt ông lập tức sáng rực như bắt vàng. Ông vội chộp lấy chiếc kính lúp kệ, cẩn thận soi từng nhánh:
"Đồ … đúng là đồ ! Lại còn nguyên vẹn, sứt sẹo…"
Ông xem một đủ, soi thêm vài vòng nữa mới ngẩng đầu, La Tiếu thật kỹ:
"Nhân sâm … là cô đào ?"
La Tiếu gật đầu. Cô vốn cao, ngụy trang khéo, nên trông chẳng giống loại giảo hoạt ý đồ gì.
Chủ tiệm Cảnh vuốt râu, giọng trầm xuống:
"Loại chắc bảy mươi năm tuổi. Nếu đưa lên thành phố, giá nhất định cao hơn nhiều so với công xã chúng ."
La Tiếu suy nghĩ một chút thẳng:
"Chủ tiệm Cảnh cứ đưa giá. Nếu gần với con cao nhất trong khả năng của thì giao luôn. Đi thành phố phiền lắm, từng một … suýt gặp chuyện chẳng lành."
Câu cuối khiến ông khựng . Người bạn cũ của cha ông giờ đang bệnh nặng, cần nhân sâm giữ mạng. Ông cô bừa.
Sau khi cân nhắc thật lâu, ông mới đưa giá:
"Năm trăm tệ."
La Tiếu do dự:
"Thành giao."
Nhân sâm là cô chọn trong gian, độ tuổi, dễ giải thích. Cô còn mua nhà thanh niên trí thức, còn học, tất cả đều cần tiền. Bán ở công xã thấp hơn thành phố, nhưng đổi an và kín đáo.
Vả , dân trong thôn nhiều chuyện, cô bán d.ư.ợ.c liệu xem hợp lý nhất. Có cửa hàng t.h.u.ố.c giữa, ai hỏi cũng dễ ăn .
Chủ tiệm Cảnh hiền hậu:
"Chú tên Cảnh Minh. Sau cháu cứ gọi chú là chú Cảnh."
La Tiếu cũng nở nụ :
"Vậy cháu xin phép. Sau nhờ chú Cảnh chỉ dạy nhiều hơn."
Cảnh Minh vui vẻ rót chén nóng đặt mặt cô:
"Cháu uống . Chú chuẩn tiền."