Tiểu Cảnh nghĩ thầm, chúng cũng là đứa trẻ con ba tuổi, quỷ mới bà lừa, bèn dứt khoát từ chối: "Chúng cháu cũng chỉ mười tệ, tám tệ tiền tiêu vặt, nhiêu đây cũng gì. Bà nên về nhà lấy tiền , đừng trì hoãn nữa mà hãy nhanh chóng chữa trị."
Lý Hải Anh thấy mềm liền đáp: "Các cháu đều lớn thế , hiểu chuyện tí nào, bà là cô của cháu, cho dù các cháu nhà họ La nhận về, thì vẫn là cháu ngoại của nhà họ Lý, bà cũng là trưởng bối của các cháu."
Sở dĩ Lý Hải Anh như , thứ nhất là vì bà thực sự đến bước đường cùng, thứ hai là vì cách đây vài ngày bà chuyện của nhà họ Hạ, bây giờ hai đứa con của Lý Thiến Thiến nhà họ La nhận về, còn nhà họ La đối xử với hai đứa trẻ, nên mới nảy sinh ý định lừa gạt.
Công ty của gia đình chồng bà phá sản khá sớm, hơn nữa nguyên nhân là do những quyết sách sai lầm của bọn họ thời điểm đó, căn bản nghĩ tới cục diện là do nhà họ La bố trí, cũng nghĩ rằng vì bọn họ hại Lý Thiến Thiến nên nhà họ La mới báo thù.
Suy cho cùng thì công ty của gia đình chồng bà phá sản khi nhà họ La nhận cháu ngoại, bọn họ hề nghĩ thật hai đứa trẻ âm thầm qua với nhà họ La từ lâu .
Tiểu Cảnh lạnh cất lời: "Đừng là cháu tiền, cho dù cũng sẽ cho bà mượn, nếu vì sự ích kỷ của bà, cháu gặp chuyện đáng tiếc như , cũng sẽ mất sớm như , ai mà cho bà mặt mũi chứ."
Lý Hải Anh nghĩ tới hai đứa trẻ những chuyện : "Hừ, nếu bà, cũng sẽ hai thằng ranh con các cháu, mà còn ở đây than vãn với bà , tính hai đứa bây còn cảm ơn bà."
Tiêu Nhã thể tiếp nữa, cô trực tiếp bước lên phía và : "Bà đúng là hổ, hại xong xuôi còn dát vàng lên mặt, gì thì đến cục cảnh sát chuyện ."
"Cô là ai, lo chuyện bao đồng."
La Húc Viễn lên lạnh lùng : "Cô là ai, bà tư cách ."
Lúc , La Bằng Trạch mở miệng : "Cha, , phụ nữ lừa tiền, lừa tiền thì lấy phận uy hiếp, bà là , kêu chú cảnh sát đến bắt bà ."
Lý Hải Anh giờ mới hai vợ chồng mặt bà là nhà họ La, lớn ở đây thì bà thể lấy một xu nào từ bọn trẻ, vì tiếp tục dây dưa nữa, "hừ" một tiếng bỏ .
La Húc Viễn vỗ vỗ vai của Tiểu Cảnh và Tiểu Nguyên: "Những và những việc các con cần để trong lòng, nhiệm vụ của các con là vui vẻ mà trưởng thành, yên tâm , những từng ức h.i.ế.p của bọn con, một cũng thể trốn thoát , một cũng sẽ sống yên ."
Sau nửa tháng điều trị, cuối cùng Dương Kiến Thành cũng xuất viện về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1680.html.]
bác sĩ cũng ông cụ sẽ thể chịu bất kỳ kích thích nào nữa, ngoài , bất cứ lúc nào cũng chú ý đến thời tiết đổi.
Trải qua , nhà họ Dương còn dám chuyện nữa, qua nhà cũ hiển nhiên cũng ít hơn, chỉ sợ nếu ông cụ chỗ nào , La Tiếu tính sổ lên đầu bọn họ.
Để hai già sống những ngày yên tĩnh, ông cụ việc gì thì sách y học, đ.á.n.h cờ và tán gẫu với hàng xóm, quả thật là một cuộc sống nhàn nhã.
Đáng lẽ ban đầu La Tiếu nghĩ đến việc tìm một giúp việc theo giờ, hàng ngày sẽ đến nhà nấu ăn cho bọn họ và dọn dẹp vệ sinh nhà cửa.
Phùng Thục Mẫn đồng ý, rằng trong nhà cũng việc gì nhiều, tự bản bà cụ cũng thể hết .
Hết cách, đành tính những lúc việc thì tự sẽ chạy qua vài chuyến.
Vừa đến hè, Tiêu Nhã liền xin nghỉ phép ở cơ quan cùng chồng và các con trai lái xe trở về Cát Thị.
Cô nóng lòng đưa ba con trai về quê mắt cha ruột.
Tiêu Nhã còn đùa với La Húc Viễn: "Theo lời của Tiếu Tiếu, em trở thành hình mẫu nhất ở con phố đó, ba đứa con trai của chúng là những đứa trẻ tuấn tú nhất ở đấy, em tin rằng gia đình năm của chúng nếu cùng tỏa sáng, thì tỷ lệ đầu* chắc chắn sẽ cao."
*Tỷ lệ đầu: khác ngoái đầu khi thấy những thứ .