Lục Nghị Thần , đem kéo trong lòng ngực: "Chúng là vợ chồng, cũng nếm qua nước miếng của em bao nhiêu , chỉ vì chút chuyện mà ghét bỏ em ."
La Tiếu vung tay lên đ.á.n.h nhẹ : "Thật cách hỏng bầu khí."
Lục Nghị Thần bắt lấy bàn tay đang đ.á.n.h của La Tiếu, thấp giọng : "Anh cũng thô lỗ, lát nữa sẽ cho em nếm phần còn của bữa ăn ."
La Tiếu lập tức từ trong lòng n.g.ự.c chui , xoay chuẩn xuống giường: "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ tới."
Lục Nghị Thần ở phía ha hả, nhà bọn họ là như , đều là ăn hết đồ thừa của cô vợ nhỏ cùng đám nhóc, vợ bao giờ động đến.
Anh chỉ đang cố ý trêu chọc cô, thể nhịn khi thấy bóng lưng chạy phòng tắm của cô.
Lục Nghị Thần cũng thật sự nhẫn tâm, giao nhiệm vụ cho mấy đứa trẻ, ngày mai yêu cầu chúng về nhà cũ của nhà họ Lục để chúc Tết, ở đó một đêm, đó đến quân khu bên chúc Tết bà cố ngoại cùng ông cố ngoại, cũng ở đó một đêm.
Cuối cùng xưởng máy móc, ở cùng với ông bà ngoại vài ngày, đó, cùng chị họ về nhà ông ngoại bên ở cho đến khi trường học khai giảng.
Mấy đứa trẻ , trong lòng mỗi đứa đều nghĩ: "Cha, cha định gì ?"
Lục Nghị Thần nghiêm trang : "Đừng đoán, các con cũng còn nhỏ nữa, đến lúc để các con rèn luyện một chút."
Đứa nhỏ thể cái gì, vẫn là ngoan ngoãn thực hiện.
Về phần những thứ cần mang theo, ngày nào cũng sẽ phái mang đến cho bọn nhóc, quá đáng nhất chính là cho bọn chúng xe chuyên dụng, để bọn chúng với đống đồ đạc của chen chúc xe buýt.
Mỹ miều thì là: rèn luyện bọn chúng, cho bọn chúng tự tìm hiểu thêm về những tuyến đường giao thông ở Bắc Kinh.
Vốn dĩ bọn chúng chạy tìm để tranh giành chút lợi ích, nhưng cha cảnh cáo: "Mẹ các con tâm tình đang , phép quấy ."
Tiểu Diệp Tử hỏi ngược : "Mẹ con tâm trạng , chúng con là càng nên ở thêm ?"
Lục Nghị Thần lạnh lùng con: "Mẹ con hiện tại yên tĩnh, cần con ở bên cạnh, vợ cha cha sẽ tự chăm sóc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1656.html.]
Tiểu Diệp Tử thất bại, chút khó chịu : "Chỉ ức h.i.ế.p khác thôi."
Nghiên Nghiên cùng Nguyệt Nguyệt thấy cũng tự hiểu, cha đây là đuổi bọn chúng , sống trong thế giới của hai , điều thực sự buồn.
Hai chị em quyết định im lặng, thêm cũng vô ích mà thôi.
Tiểu Diệp Tử đó than phiền với : "Cha là bọn con rèn luyện, rõ ràng là cho chúng con xem màu."
Cậu nhóc còn quên trút bỏ giận dỗi với cha: "Ba bọn con quan trọng, cũng đều trưởng thành , nhưng còn hai chị thì , thể để hai chị cùng chen chúc với bọn con cho quen đường ."
Mặc kệ nhóc tranh thủ như thế nào, ngày hôm vẫn là mang theo đồ khỏi nhà, xe bus công cộng.
La Tiếu ở cổng, cẩn thận từng bước của Tiểu Diệp Tử, thật sự , sợ tính tình của con , cho nên nhịn là nhất.
đến cuối cùng vẫn thể nhịn , bổ nhào trong vòng tay của Lục Nghị Thần, bả vai run run, Tiểu Diệp Tử : "Chị cả, chị hai, cả, em trai, xem đang ."
Tiểu Diệp Tử nghĩ gì : "Mẹ, đừng lo lắng, con ngại xe bus, cha đúng, để bọn con tự tìm hiểu thêm về thành phố của chúng , cái khó bọn con."
Nói xong xoay , sải bước khỏi ngõ nhỏ.
Đến khi bóng khuất dạng, lúc Lục Nghị Thần mới vỗ vai La Tiếu : "Được , bọn chúng cũng , vẫn còn nhịn , sợ đứa con ngoan hiểu lầm em ?"
La Tiếu : "Đây là bí mật giữa chúng , đến c.h.ế.t cũng ."
Lục Nghị Thần dơ tay chứng: "Nhất định , chúng cũng nên thu dọn, chuẩn lên đường thôi."