Trải qua một đêm cẩn thận chăm sóc, Tiểu Phong Phong liền hạ sốt sáng nay.
Sau khi đứa nhỏ tỉnh , cảm thấy chút buồn chán, nên ghé bên giường, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Mẹ."
Quan Vũ Kỳ âm thanh của con trai, lập tức ngẩng đầu, thấy đứa nhỏ tỉnh, kích động đến mức ôm lòng: "Con trai, tỉnh , còn chỗ nào thấy khó chịu ?"
Tôn Vũ Phong lắc đầu: "Không khó chịu, , con đói bụng."
Tiếng động phát đúng lúc Thu Tiểu Thiện : "Phong Phong của chúng đói bụng, chờ một chút, để bà ngoại lấy cháo thịt trứng muối mà con thích ăn nhất đến."
Quan Vũ Kỳ tham lam ngửi mùi hương đứa nhỏ, nhỏ: "May là con việc gì, nếu chắc sống nổi."
Tiểu Phong Phong hiểu : "Mẹ, ?"
Quan Vũ Kỳ sợ dọa đến đứa nhỏ, nhanh chóng thu cảm xúc: "Bởi vì hôm qua chuyện, tới trễ, nên chút tự trách, xin con."
Tiểu Phong Phong xong cũng ngây ngẩn cả , chỗ ngủ : "Mẹ, là dì đưa con về? Sao con nhớ rõ?"
Nói xong còn lấy tay nhỏ vỗ đầu .
Quan Vũ Kỳ để nhóc thẳng, thật: "Phong Phong, con nghiêm túc , ngoại trừ cha, , ông ngoại cùng bà ngoại tới đón, thì theo lạ, nhớ ?"
Tiểu Phong Phong vẻ mặt nghiêm túc của : "Vậy cô tới đón cũng ?"
Quan Vũ Kỳ xong, lộ một nụ : "Cuối cùng cô thương con cũng uổng công."
Tiểu Phong Phong lời của , cũng : "Hình như con mơ thấy cô, những lời cô , còn đút cho con một viên kẹo."
Quan Vũ Kỳ mở miệng : "Cái gì mà nhớ tới, tối qua hôm qua con sốt lên, đúng lúc cô phát hiện kịp thời, đút cho con một viên t.h.u.ố.c Đông y giải nhiệt."
Vẻ mặt Tiểu Phong Phong hoang mang: "Con bệnh ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1614.html.]
Quan Vũ Kỳ chăm chú hỏi: "Hôm qua, con ai dẫn , còn nhớ ?"
Tiểu Phong Phong nhíu mày : "Con gọi tên , nhưng giáo viên đang lo chuyện mấy bạn nhỏ khác đ.á.n.h , nên để con tự một , nhưng thấy .
Lúc , một dì là bạn của , còn cho con xem ảnh chụp của hai , hôm nay việc đón , nên để dì ."
Kế tiếp đứa nhỏ chút bất đắc dĩ: "Vốn dĩ con định với giáo viên một tiếng, thế nhưng dì còn chuyện gấp, đằng xe đang chờ, trễ thì , con thấy giáo viên vẫn đang bận rộn, nên theo luôn."
Mặt Quan Vũ Kỳ lạnh xuống, trong lòng tức giận hận thể xông lên xé Tôn Ngữ , bất hạnh của cũng chẳng do khác tạo thành, vì luôn luôn để , thực sự là bệnh.
Tiểu Phong Phong cảm thấy vui: "Mẹ, Phong Phong gì sai ?"
Quan Vũ Kỳ ôm đứa nhỏ lòng: "Con trai, cho kỹ, nếu là nhà, thì mặc kệ bọn họ gì cũng theo , hiểu ?"
Tiểu Phong Phong thông minh: "Mẹ, dì ngày hôm qua là ?"
Quan Vũ Kỳ giấu giếm con trai : " , dì là , điều chú công an bắt ."
Tiểu Phong Phong nhướng mày: "Thực sự là một vô cùng ."
Ngẩng đầu : "Sao con thể về nhà ?"
Quan Vũ Kỳ nghĩ tư duy con sớm vượt qua những đứa nhỏ lớn tuổi hơn: "Là cô mang con về, nếu con gặp nguy hiểm."