Sáng sớm hôm , La Tiếu tỉnh liền thấy Lục Nghị Thần mặc quần áo chỉnh tề.
Có vẻ là cảm giác La Tiếu tỉnh, xoay : "Tỉnh ?"
La Tiếu vươn tay ôm , nhét trong chăn: "Bên ngoài tuyết rơi, nhiệt độ trong phòng cũng giảm một chút, đừng để lạnh."
La Tiếu thấy tuyết rơi, thì tỉnh táo hơn nhiều: "Tuyết lớn ?"
Lục Nghị Thần gật đầu: "Không nhỏ, hiện tại dày nửa thước , còn dừng ."
La Tiếu thoáng qua cửa sổ bên : "Kéo rèm cho em xem chút."
Lục Nghị Thần vươn tay quẹt mũi cô, sủng nịch : "Đợi ."
Trong nháy mắt tấm rèm kéo , trong phòng ngay lập tức sáng sủa hẳn, thể thấy mái nhà phía qua cửa sổ, còn một mảnh trắng xóa cây.
La Tiếu cũng nướng nữa: "Anh Thần, mang quần áo đây giúp em với, em cũng giúp xúc tuyết."
Lục Nghị Thần cũng kéo tấm rèm : "Bên ngoài tuyết vẫn rơi đấy, lát nữa chúng chỉ cần xúc ngoài đường là , em vẫn là nên trong chăn , bên ngoài lạnh."
La Tiếu quan tâm: "Không , một lát nữa con gái với con trai đều dẫn xúc tuyết, em là lớn mà còn giường, kỳ quái lắm."
Khóe miệng Lục Nghị Thần nín : "Là do bản ngứa tay, nghịch tuyết chứ gì?"
La Tiếu kéo chăn phủ lên mặt: "Không vui tí nào, thể giả vờ như ?"
Lục Nghị Thần ha ha : "Được, , , , theo như em mong đấy."
Nói xong thì cầm quần áo đặt ở bên cạnh hệ thống sưởi đây: "Em mặc quần áo , xem mấy đứa nhỏ thức dậy ?"
La Tiếu gật đầu, động tác tay cũng nhanh hơn.
Chờ lúc cô sửa soạn xong xuôi , Lục Nghị Thần mang mấy đứa nhỏ xúc một đường thông đến sân .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1604.html.]
La Tiếu đeo bao tay : "Mấy cục cưng, đến ."
Tiểu Diệp Tử thấy La Tiếu đến đây: "Mẹ yêu của con, tụi con cục cưng, rõ ràng là cu li mà, cha yêu còn cho tụi con lười biếng."
La Tiếu nở nụ : "Còn bởi vì cha con coi trọng con , cho các con cơ hội rèn luyện, tương lai đến việc cũng sẽ là một năng lực, gặp thích, gặp khen, bao."
Tiểu Diệp Tử trở mặt xem thường: "Hai hổ là vợ chồng, thật xứng đôi."
La Tiếu đôi mắt nhỏ điều kỳ quặc của con trai , vươn tay xoa mặt của nhóc, chỉ là Tiểu Diệp Tử thấy ma trảo vươn tới, liền xoay bỏ chạy: "Mẹ ái của con ơi, bỏ qua cho mặt của con , đổi đứa con trai khác mà vuốt ve mặt ."
Chốc lát trong sân là tiếng .
Bác trai họ Dung ở sân , thấy mấy con bọn họ ở đó đùa vui ồn ào, mặt cũng là ý : "Tiểu Diệp Tử, cháu chạy chậm một chút, đừng để té ngã."
Tiểu Diệp Tử giẫm lên tuyết, chạy đến bên ông cụ: "Ông nội Dung, ông đến phòng bếp giúp bà nội Dung một tay , ở trong phòng bếp ấm áp, việc để chúng cháu là , đặc biệt là cháu thích công việc nhất đấy."
Thấy đôi mắt nhỏ đắc ý của con trai, thuận theo lời của nhóc : "Bác trai, Tiểu Diệp Tử đúng đấy ạ, bác trở phòng bếp , việc chúng cháu một lúc là xong ngay mà, coi như tập luyện sáng sớm."
Tiểu Diệp Tử thấy phá đám , trong lòng còn khá cao hứng, nghĩ thầm cũng khá chứ, vì thế dựng thẳng ngón cái về phía bên .
Bác trai họ Dung thể suy nghĩ cái gì, thấy tất cả đều như , cũng chấp nhận .
Bản cũng tuổi , tâm ý của bọn nhỏ ông đều hiểu , tự nhiên trong lòng sẽ cảm kích.
Hai vợ chồng già bọn họ hiện tại thể chính là, cần bất kỳ việc gì, chăm sóc cho bản , cố gắng hết sức rước thêm phiền phức cho bọn nhỏ.
Vừa sờ sờ đầu Tiểu Diệp Tử: "Được , ông nội lời Tiểu Diệp Tử."