Người trong thôn cũng bắt đầu hành động, dùng thức ăn sẵn trong nhà đồng hương để bắt đầu nấu cơm, trời sắp tối , thể cứ để những chiến binh cứu viện mệt cả buổi chiều, đến miếng cơm nóng cũng ăn nổi.
Chỉ là cả làng chỉ còn hộ , ở đây lương thực dự trữ cũng hạn, căn bản những món ăn tử tế gì.
Rất nhiều trong làng , là sợ bản gì để ăn, mà là cảm thấy với những chiến sĩ đến cứu trợ và nhân viên y tế.
Người đồng hương đó và một dân làng cùng bàn bạc một lúc, dặn dò trong thôn một tiếng, liền dắt con lừa nhà cùng rời , lúc còn đem theo một miếng nhựa lớn.
Trước khi trời tối, bộ đội lắp đặt xong máy phát điện, cứu hộ trong đêm.
Trời lúc nổi gió, trang phục các chiến sĩ vốn dĩ ướt, trải qua gió thổi như , thật khiến đau lòng.
La Tiếu nghĩ nếu như thể nồi thì , xây một cái bếp tạm thời, cho dù là đun một nồi nước sôi cũng , ít nhất thể cho các chiến sĩ uống một bát cho ấm .
Lúc cô đang nghĩ thế nào, liền thấy đằng xa gọi lớn, rằng hỗ trợ đến .
La Tiếu thấy gọi tên của cô, nhưng bây giờ gió lớn, trời tối đen như mực, rõ cái gì hết, căn bản đang gọi cô là ai.
Mất nửa ngày, mấy đó đến gần, La Tiếu mới thấy là Lục Nghị Thần mặc áo mưa cảnh sát.
La Tiếu ngạc nhiên : "Sao đến đây?"
Lục Nghị Thần cô từ xuống : "Nhận điện thoại của em, liền bắt đầu sắp xếp , gọi điện cho Tiêu Dục Thần, bảo bọn họ nhanh chóng một chút thức ăn, bởi vì cụ thể bao nhiêu , dù lúc đó lôi tất cả những gì ở đó .
Anh yên tâm về em, liền tự theo xe tới đây, cũng thể tham gia cứu trợ."
La Tiếu cũng gì nữa, lẽ là cảm thấy chỗ dựa tới , trong đôi mắt mạnh mẽ chút nước mắt.
Lục Nghị Thần đưa túi tay cho La Tiếu: "Bác gái họ Dung gửi cho em quần áo và giày."
Lại đưa một chiếc ấm siêu to khổng lồ: "Bác gái họ Dung ở nhà đun cho em nước đường gừng, sẽ đến đây đưa vật tư, bảo Tề Lĩnh đem đồ đến Cẩm Viên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1443.html.]
La Tiếu trong lòng ấm áp: "Cảm ơn ."
Lục Nghị Thần tiện tay ôm vợ một chút: "Chăm sóc bản , đừng lo lắng, giúp đỡ đây."
Nói xong buông cô , bước ngoài.
Không lâu liền thấy cầm loa phóng thanh gọi lớn cứu trợ: "Đội trưởng, bảo các chiến sĩ chia tới ăn cơm, là sắt cơm là thép, tranh thủ thức ăn vẫn còn nóng, cũng để cho ăn miếng cơm nóng."
Thế là thức ăn mà Lục Nghị Thần mang tới, trở thành mưa đúng lúc.
Họ còn đem đến ít nước sạch, gừng và đường đỏ, để trong thôn giúp nấu nước đường gừng, để cho các chiến sĩ ăn cơm xong thể uống một bát ấm .
Sau đó súp hỗn hợp mà dân trong thôn cũng đưa tới, hoá mấy dân trong thôn đó đến quán ăn do dân làng mở ở ngã tư phía để vay mì.
Thức ăn từ hai phía đủ cho cứu trợ một bữa no, uống thêm một bát nước đường gừng nóng hổi, từng một dần dần hồi phục và tiếp tục cống hiến hết cho công cuộc cứu trợ.
Trong túi mà bác gái họ Dung chuẩn cho, ngoài quần áo và giày, còn một gói bột sữa và một gói thịt khô lớn và một gói socola.
La Tiếu chắc chắn thể ăn một , cớ, thế là ở chỗ khác thấy, trực tiếp cho thêm gấp đôi thịt khô và sô cô la, lúc mới với đồng nghiệp và những đồng hành trong lều: "Đây là đồ ăn mà nhà mang đến, đói thì tự lấy ăn ."
Lời , liền thấy từ bên ngoài truyền tiếng bước chân lộn xộn, đều kịp lời cảm ơn, bắt đầu chuyên tâm công việc cứu trợ.
Mãi cho đến khi nhóm tiếp theo đến gác, La Tiếu giữ một phần đồ ăn, đem một phần, lúc mới xách đồ của bản về phía nhà của đồng hương xa xôi.
Buổi tối việc cứu trợ cũng dừng , lúc mấy Lục Nghị Thần đến cũng mang theo một máy phát điện, chỉ là hai chiếc vẫn đủ, mãi cho đến nửa đêm một nhóm sĩ quan hỗ trợ đến, họ đem đến hai chiếc máy phát điện, lúc mới gia tăng phạm vi cứu trợ.