Mấy năm gần đây, do một lượng lớn khách du lịch từ thành phố về đây du ngoạn, nên đầm nước quây , tránh bất trắc xảy với du khách. Đầm nước thông với sông ngầm, nếu may gặp nguy hiểm, sẽ ai dám nhảy xuống cứu.
Vậy nên, những đặt biển cảnh báo ở vị trí dễ , mà để đảm bảo an , còn cho lan can vây quanh, còn đặc biệt dựng một căn nhà nhỏ, hai mùa xuân, thu cử tuần.
Khi họ xuống đến địa phương, La Tiếu lập tức phổ biến cho về sự nguy hiểm của đầm nước , cảnh báo tuyệt đối trèo qua lan can, cần hết sức chú ý an .
Lục Nghị Thần hai chiếc cần câu cá đơn giản, khi lan can, cán bộ thôn cũng xem xét đến việc du khách sẽ đến câu cá, vì thế giữa các lan can đều chừa chỗ trống để thể thả cần câu, phía giá đỡ cố định cần câu.
Đặt cần câu xong, La Tiếu dẫn bọn trẻ vườn, từ dạo thôn khai khẩn dốc bỏ hoang ven đường trồng các loại cây ăn quả, mảnh đất lúc La Tiếu thầu khoán hết hạn cô cũng quyết toán trả cho thôn.
Bây giờ, mảnh đất đó cũng liền thổ với đất của thôn, nhưng rõ ràng cây cối trong vườn đó sinh trưởng xum xuê nhất.
La Tiếu dẫn bọn trẻ quen với cây cối cánh đồng, phía nhà họ cũng mảnh vườn nho nhỏ, mấy đứa trẻ thường xuyên chơi nên chúng cũng quen thuộc với một loại rau, nhưng ở đây, nào là ngô, cao lương, ngũ cốc, lúa mì, còn khoai tây, khoai lang, những thứ bọn trẻ đều .
Chẳng cần mất nhiều thời gian, bọn trẻ học nhiều thứ, tích luỹ thêm cho ít kiến thức, bây giờ chúng mới , thì khoai lang và khoai tây mọc lòng đất, thì món mì cháo kê mà chúng thường ăn hình dạng như thế khi chế biến.
Họ ở bên vui vẻ với việc học tập công việc đồng áng, bên Thạch Đầu và Thái phong la lên sung sướng: "Câu cá !"
Mấy đôi chân lon ton chạy sang bên đầm nước: "Câu cá to bằng nào? Câu cá gì ?"
La Tiếu vội chạy qua xem, thể do chất nước nên ở đầm hễ cứ thả bất cứ cá con nào cũng đều công cốc, tất cả đều trở thành mồi cho cá quả, vì thế trong đầm chỉ duy nhất cá quả mà thôi.
Đám trẻ hào hứng, chúng con cá quả nặng 1kg trong thùng, mừng rỡ kêu lên: "Được ăn cá nướng !"
La Tiếu mười mấy mồi câu cá, đưa cho Lục Nghị Thần, cô tiếp tục đưa bọn trẻ sâu trong vườn, một đoạn khá xa mới đến vườn đào, bây giờ đến mùa đào hái liên tục.
Họ qua đó thì thấy du khách lái xe đưa nhà đến trải nghiệm hái đào, những quả đào hái xuống sẽ họ mua theo giá thị trường.
Bọn trẻ cũng vui vẻ, hỏi dân làng mượn giỏ, Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt thể hiện kĩ năng của bản , thoăn thoắt trèo lên cây, khiến ba em trai hậm hực, Tiểu Diệp Tử ngước lên : "Chúng con cũng luyện võ."
La Tiếu phì : "Được, chỉ cần các con sợ khổ thì ý kiến gì."
Trước đây, cô lo lắng các con còn nhỏ quá nên nhắc đến chuyện , bây giờ thì bọn trẻ tự đề nghị .
La Tiếu gốc cây dặn với lên hai con cái: "Đừng hái nhiều quá, ăn hết thì lãng phí, ngày mai khi về, chúng hái thêm để mang ăn đường.
Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt lời , ở Thủ đô chúng thiếu hoa quả, Nhất Phẩm hàng ngày đều mang hoa quả tươi ngon đến, chúng chỉ trải nghiệm niềm vui thú hái quả mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1401.html.]
lúc đó, ở vườn đào bên cạnh cần hái quả để chuyển thành phố, hai đứa trẻ chạy qua bên đó giúp hái thêm một lúc nữa mới khiến chúng thoả mãn.
La Tiếu bảo mấy đứa trẻ xách giỏ đào mang chỗ thanh toán, thuyết phục thế nào dân làng cũng lấy tiền, nhưng La Tiếu nhất quyết trả tiền, cô thể phá vỡ quy tắc ở đây.
Để đảm bảo công bằng, dân làng đặt quy định bất kể ai cũng lấy đồ của tập thể, La Tiếu về thôn chơi một chuyến mà phá vỡ quy tắc của thôn.
Thanh toán xong, cô cùng bọn trẻ xách giỏ đào về chỗ đầm nước.
Bên câu 6 con cá, trong đó một con nặng gần 3kg: "Giỏi quá! Đã 6 con ."
Thái Phong chạy khoe: "Thím ơi, thím thấy con cá to nhất ?"
La Tiếu : "Thím thấy , là ai câu ?"
Thái Phong chỉ Lục Nghị Thần: "Là chú Lục câu đó! cũng lỗ mất chiếc cần câu, gãy ạ!"
La Tiếu ống quần Lục Nghị Thần vẫn còn ướt, cô đến bên cạnh nhỏ nhẹ hỏi: "Anh vượt qua lan can ?"
Lục Nghị Thần khẽ hắng một tiếng: "Tại cần câu gãy, sợ trượt mất con cá."
La Tiếu bằng ánh mắt lấy hữu hảo: "Anh là tấm gương của bọn trẻ đó, đấy!"
Lục Nghị Thần vội nhận : "Vợ ơi, sai , chỉ bước qua để kéo chiếc cần , thực thì cũng đến mép đầm, quần ướt là do con cá giãy giụa b.ắ.n nước thôi."
La Tiếu lườm : "Lần tái phạm, đầm nước là sâu, đừng tưởng bơi sẽ gặp may ở đây ."
Lục Nghị Thần thì thầm xin tha: "Vợ ơi, tối về tuỳ em trừng phạt thế nào cũng ."
La Tiếu liếc bọn trẻ vẫn đang vây quanh thùng đựng cá: "Anh đúng là...! Gì cũng dám ."
Lục Nghị Thần nắm lấy tay La Tiếu, ngón tay trượt trong lòng bàn tay La Tiếu: "Nói với vợ gì mà dám?"