Sau mấy ngày dưỡng, khí sắc La Tiếu dần khá hơn. Đến khi thể còn run rẩy mỗi khi lên, cô mới quyết định dạo quanh núi. Cô tìm chút thảo dược, đổi ít tiền phòng khi cần—quan trọng nhất là để mua luôn sân nữ thanh niên tri thức. Nhỡ vài ngày tới trong thôn nhanh tay mua mất, cô thật sự dọn .
Sân nữ thanh niên tri thức hai gian nhà chính, thêm một căn bếp và một phòng để đồ lộn xộn. Tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ. Điều khiến La Tiếu thích nhất chính là cái giếng ngay sân, nước trong veo, múc lên lạnh như chảy từ khe núi xuống—thuận tiện khỏi .
Trong khi đó, Cao Tố Hoa— phụ nữ từng xem thường mạng sống của cô—mấy ngày qua vẫn hầm hầm tức tối. Bà nghĩ mãi hiểu: con bé đúng là to gan, dám phớt lờ cả bà , thèm mở cửa.
"Để xem mày mấy bữa bình yên," bà nghiến răng nghĩ.
Hai ngày kế tiếp La Tiếu chẳng gì ngoài nghỉ ngơi và chăm sóc cơ thể. Nước giếng trong gian là thứ quý hơn vàng. Chỉ mới hai hôm mà cô thấy sức lực tăng lên rõ rệt. Bề ngoài trông vẫn nhỏ yếu, nhưng khí huyết khác hẳn . Da dẻ cũng dần hồng hào, sáng sủa hơn.
Sống hai ngày trong gian, cô đổi thực đơn liên tục, ăn những món bồi bổ. Nhờ hôm nay cô quyết định: ngày mai gặp đại đội trưởng xin một công việc định. Cô đám nhàn rỗi trong thôn lôi đề tài buôn chuyện.
Nghĩ đến việc thể chỉ mới mười ba tuổi, La Tiếu càng rõ ràng hơn một điều: cô thể ở mãi trong thôn . Thập niên 80 đang mở nhiều con đường. Dù ít dù nhiều, cô cũng một cái bằng cấp để tự lo cho tương lai.
Trước theo nhà họ La xuống nông trường, nguyên chủ trường học vì gia đình mang thành phần . nguyên chủ thông minh, vợ chồng già họ Dương ở sát vách dạy dỗ từng chút. Hai ông bà từng :
"Nếu cơ hội, nhất định học hành."
Chỉ tiếc, án sai của nhà họ La sửa, họ lập tức đưa cô về thành. Chưa bao lâu thì cô đưa thẳng đến cái thôn hẻo lánh . La Tiếu nhớ như khắc xương. Một ngày nào đó, cô sẽ khiến đám đó trả giá.
Trong túi áo rách mảnh giấy cũ, ghi địa chỉ của ông cụ họ Viên—do hai vợ chồng họ Dương lén nhét . Đó là nơi họ mong cô thể tìm đến một ngày nào đó.
Ở nông trường, đều nguyên chủ giống chút nào với nhà họ La. Họ đùa rằng cô là đứa trẻ nhặt từ ngoài đường về. Lúc nguyên chủ còn ấm ức , rằng đôi khi dân làng còn tinh tường hơn trong nhà.
Ha… con mắt quần chúng đúng là sáng hơn mặt trời.
La Tiếu cất tờ giấy phòng trong gian. Mấy ngày nay Cao Tố Hoa tới gây chuyện, cô cũng là bà buông tha đang ủ mưu chuẩn tung chiêu độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-12.html.]
________________________________________
Sáng hôm , ăn uống xong, La Tiếu dọn dẹp thẳng đến bờ sông—nơi tập hợp để chờ phân công công việc. Vợ đại đội trưởng rằng thì đến đây ghi danh.
Nhìn thấy khí sắc của cô lên, đại đội trưởng cũng nở nụ hiền:
"Cơ thể khỏe thì mới việc nhanh nhẹn . Đừng để bệnh tật kéo dài, cháu hiểu ?"
La Tiếu lễ phép cúi đầu đáp:
"Cảm ơn đại đội trưởng. Cháu khỏe ạ. Cháu tự nuôi bản ."
Lời dứt, vài cạnh liền cô bằng ánh mắt thương cảm— chút đồng tình, mà cũng chút hiếu kỳ.
Một bà lớn tuổi hừ mũi chê bai:
"Nhìn cái hình gầy như que củi , gì để kiếm tiền? Vậy nên nhà họ Triệu mới thèm nhận."
Một bà khác thở dài, giọng dịu hơn:
"Chị Tú Lan , tội nghiệp con bé. Ai mà chẳng học dần mới quen. Lúc chúng bằng tuổi nó, gì cũng ."