La Tiếu chung quanh một chút, nhỏ giọng : "Bọn họ cũng sợ việc hôm nay sẽ ảnh hưởng tương lai con cháu nhà , sợ ngày khác sẽ giao du với nhà họ Tôn nữa ?"
Kiều Lan Lan La Tiếu thì thở dài một : "Nhà họ Tôn đúng là chút quá phận, nhưng việc chúng cũng quản , cháu xem buổi sáng hôm nay cán bộ đại đội đều mở miệng, còn là thể giải quyết ?"
Ngoài miệng nhưng công việc tay dừng , tiếp tục : "Mấy con dâu của nhà họ Tôn cũng đều tính toán, cháu xem , chuyện về Thạch Đầu mà còn tiếp tục ầm ĩ nữa thì khổ chính là đứa bé Thạch Đầu ."
Giữa trưa tan tầm, khi La Tiếu về nhà nghĩ nếu chế biến thức ăn bằng bột mì thì khẳng định thể , nếu đưa đến trạm y tế thì sẽ .
Cho nên động tác lưu loát nấu cơm, xào một món mặn một món chay, trộn rau, loại đồ ăn cho dù mang đến chậm một chút thì cũng sẽ ảnh hưởng đến mùi vị của đồ ăn.
Thời điểm Lục Nghị Thần tới, La Tiếu nấu cơm xong: "Anh Lục, về tới thật đúng lúc, nhanh xuống lập tức ăn cơm."
Lục Nghị Thần cơm mang , liền ngẩng đầu về phía La Tiếu: "Cô lấy gạo ở ?"
La Tiếu sửng sốt một chút, là do cô chủ quan, tranh thủ thời gian kéo dài một chút: "Lần thành phố, đó một hàng xóm ở nông trường cho, bao nhiêu, sợ nếu bánh mang đến trạm y tế sẽ cứng , cho nên cơm."
Lục Nghị Thần : "Vậy thì cô cũng cần nấu nhanh như , ăn cái gì cũng , đây lãng phí ?"
La Tiếu : "Không việc gì, thì ăn, lát nữa để một ít, ban đêm hấp bánh bao cho ."
Nhìn xem khuôn mặt tươi của cô gái nhỏ, cũng thêm gì nữa, nghĩ sẽ tìm thể đổi gạo nhiều một chút trả cho cô.
Lục Nghị Thần tới ngay nhà rửa tay, tiện thể cầm hai cái hộp cơm tới.
La Tiếu : "Vẫn là cẩn thận, nếu chỗ của thật sự hộp cơm, ăn , lấy đồ ăn cho Thạch Đầu."
Chờ La Tiếu , Lục Nghị Thần còn động đũa, La Tiếu dùng túi bao hai hộp cơm, để qua một bên: "Anh Lục, mau ăn cơm , chờ chốc lát thì cơm nước cho Thạch Đầu sẽ nguội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-119.html.]
Lục Nghị Thần nghĩ thầm cô gái nhỏ thật lương tâm, còn là vì đợi cô cùng ăn , trong lòng cô chỉ nghĩ đến Thạch Đầu.
Cầm đũa : "Cô cũng xuống ăn cơm , hôm nay chân cô chứ, liền nghỉ ngơi hai ngày, cũng đừng xem như gì."
La Tiếu : "Không việc gì, sáng hôm nay xuống đất, đảo phân hóa học ở nhà kho lớn, dù cũng gì đáng ngại."
Lục Nghị Thần bưng bát lên: "Mấy ngày nay ở nhà kho lớn việc , chỗ của đôi găng tay, một hồi đưa vài đôi cho cô, phân hóa học tổn thương tay."
La Tiếu : "Không cần, thím Cao buổi chiều thím sẽ mang cho , tranh thủ thời gian ăn cơm, đừng ảnh hưởng buổi chiều việc, nếu thời gian kịp lúc thì ở chỗ của Thạch Đầu nghỉ ngơi một lát việc."
Lục Nghị Thần ăn trả lời: "Được, đưa cơm cho Thạch Đầu, ở nơi đó nghỉ một lát, ban đêm trở về thì mang hộp cơm trở về cho cô."
La Tiếu gật gật đầu: "Vậy liền phiền ."
Lục Nghị Thần ngẩng đầu liếc mắt La Tiếu: "Tại cô hao tâm tổn trí giúp Thạch Đầu như thế?"
La Tiếu nuốt cơm trong miệng, : "Thạch Đầu giúp , cho nên hiện tại nên giúp nó, cảm thấy hai chúng đồng bệnh tương liên ?" Nói xong vẫn tự giễu .
Lục Nghị Thần thấy nụ khó chịu mặt cô, trong lòng tê rần, đúng , cha nuôi trong thành phố vì tư lợi, may mắn cô gái nhỏ cũng đầu óc, tính tình cũng kiên cường, cho dù thật sự tiến cửa nhà họ Triệu sợ cũng chuyện gì .
"Về vẫn nên quan tâm một chút, xác thực những đứa trẻ giống như Thạch Đầu đều đáng thương."