Vương Dũng Tín ngờ rằng chị cả trực tiếp trở mặt với nhà bọn họ, lúc thể bình tĩnh nữa.
Ông dậy định đuổi theo, chỉ thấy Trương Vệ Phương hét lên: "Không , chị cả đời cũng sẽ con, hiện tại còn mấy phần sắc , rể còn thể bảo vệ cho chị , đợi đến khi chị già , xem xem chị còn đắc ý cái gì nữa."
Con trai thứ ba Vương Lập Hà cho tức giận giậm chân: "Mẹ, đến khi nào mới thể đổi tính tình, cái miệng thật sự thể gây chuyện, còn mắng bác cả ở mặt bác rể của con, mắng bác cả? Mẹ như nào mắng bác cả, mà chính là đ.á.n.h mặt bác rể ."
Anh lời , Trương Vệ Phương cũng sững sờ, đúng , bà tại quên chuyện , trong lòng cảm thấy chút hối hận.
Con dâu cả lúc mới : "Mẹ, cha, hai vẫn nhờ bác rể giúp Lập Hà nhà con đổi công việc ?"
Trương Vệ Phương vỗ đùi: "Thực là hồ đồ, quên chuyện chứ."
Bà hung dữ trừng mắt con dâu: "Mày là c.h.ế.t , nhắc tao, đúng là chả giúp ích gì."
Những lời , con dâu cả ở bên cạnh cúi đầu lẩm bẩm : "Con nào bác cả sẽ ."
Con trai thứ hai Vương Lập Hồ thở dài một : "Lần , nghĩ ngợi gì nữa, con dỗ ngọt bác cả , dỗ, chuyện trong nhà đó con trong viện hết, vốn dĩ bác cả cảm tình gì với chúng , mấy năm nay trở mặt với chúng , đó là bởi vì bà nội vẫn luôn căn dặn bác cả của con, hàng xóm thấy trò của nhà họ Vương chúng .
Mọi ngược , còn cho rằng bác cả nỡ bỏ nhà đẻ, con thực sự phục , còn vẻ đây mặt chồng của bác cả.
Bây giờ thì , bác cả của con trực tiếp trở mặt với gia đình chúng , nghĩ đến hậu quả ?"
Trương Vệ Phương bĩu môi : "Đừng hù dọa nữa, cứ như chúng thể sống thiếu bà ."
Vương Lập Hồ lắc đầu khổ: "Anh cả con đổi công việc cũng vô ích, em ba nhận nuôi thì đừng nghĩ đến hạnh phúc, em ba , nhà kết hôn của con vẫn thiếu, đây chỉ là tổn thất mà chúng thể thấy ngay bây giờ.
Vừa động tĩnh lớn như , bên ngoài đều thấy rõ ràng, mấy năm nay gây ít chuyện, thấy đều đường vòng, , sẽ cho rằng thực sự lợi hại, đều sợ .
Đó là vì cho bác cả con mặt mũi, vì họ bác rể con trong nhà bối cảnh, bác rể cũng là quan chức nhỏ, nên họ cố tình để im cho , xem, chỉ cần là bọn họ là nhà chúng và bác cả tranh cãi lớn, hãy chờ xem hậu quả ."
Nghe xong đều dám lời nào, một lúc lâu , Trương Vệ Phương chút tức giận : "Được , đừng nhảm ở đây nữa, đều chả giúp gì, thì tại sớm hơn, bây giờ những điều , chẳng lẽ để cầu xin bà , nghĩ cũng đừng nghĩ."
Vương Lập Hồ lên: "Con cơ hội chuyện ? Mẹ trực tiếp x.úc p.hạ.m khiến tức c.h.ế.t, đừng là mặt mũi cầu xin, cho dù cầu xin, cũng cho cơ hội."
Trước đây bác cả luôn nhẫn nhịn, đó là vì trọng danh dự, đáp ứng bà nội nên nuốt lời, thì , cho rằng là nhà đẻ của bác cả, bác cả con, sẽ nhờ cậy , bây giờ xem thật là một câu chuyện ."
Trương Vệ Phương chút tức giận với giọng điệu của con trai thứ hai: "Đừng ở đó nhảm, giống như sự thật , bà nội con mất nhiều năm như mà thấy bà trở mặt với gia đình chúng . Nếu một phụ nữ sự ủng hộ của nhà đẻ, chỉ gia đình chồng coi thường."
Nghe xong, Vương Lập Hồ lắc đầu : "Không chịu nổi nữa thì cần chịu nữa, chính là ép bác cả đoạn tuyệt với chúng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-1084.html.]
Nói xong liền xoay ngoài viện, đối với gia đình còn hy vọng gì, dựa chính , hiện tại nhà kết hôn, đến kết hôn còn thể, nếu nhà họ Nhạc bên đó trở mặt với bác cả, chỉ sợ là từ hôn cũng chừng.
Anh vội vàng bước ngoài, nghĩ rằng thực sự thể thuê nhà cưới, thực sự thể đuổi em trai khỏi nhà vì cuộc hôn nhân của .
Nếu thật sự như , e rằng sẽ cả đời cũng ngóc đầu lên .
-
Lục Nghị Thần đang chuẩn đưa các con chơi thì gặp Cố Khai Vinh và Vương Đan Lị ở cổng.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mợ , Lục Nghị Thần : "Cậu, xảy chuyện gì ?"
Cố Khai Vinh nên như thế nào: "Không , hôm nay mợ cháu về nhà cha đẻ, chút xích mích."
Vương Đan Lị chút ngượng ngùng: "Nhanh , bây giờ mợ , để cho các cháu chê ."
Nghiên Nghiên ở trong lòng La Tiếu duỗi tay : "Bà đừng , ai bà vui, để cha cháu thu thập ."
Vương Đan Lị chữa lành bằng lời quan tâm của trẻ con, vươn tay sờ sờ đầu nhỏ của Nghiên Nghiên: "Bà , xong , ."
Nghiên Nghiên : "Không ạ, giống con thỏ, đôi mắt đỏ."
Vương Đan Lị lúc cũng bật : "Không là , bà còn sợ rằng Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt sẽ ghét bỏ."
Lúc Nguyệt Nguyệt trong vòng tay của Lục Nghị Thần : "Cháu ghét bỏ bà. Ông nội lớn lên nuôi bà và ông, cháu và Nghiên Nghiên đều đồng ý."
Đột nhiên, Vương Đan Lị bật .
Nguyệt Nguyệt tưởng bậy: "Bà, đừng , Nguyệt Nguyệt sai ?"
Vương Đan Lị lập tức đón lấy Nguyệt Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt sai, bà cảm động, cảm ơn Nguyệt Nguyệt và Nghiên Nghiên, bà vui."