Thập niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến - 18.1
Cập nhật lúc: 2025-06-06 08:13:53
Lượt xem: 467
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 018: Vẫn bị kẻ thần kinh tìm tới...
Đường làng gập ghềnh, Tạ Tiểu Ngọc bị lắc đến mơ màng, dựa vào vai Phúc Sinh lim dim thì lại nằm mơ. Trong mơ, một con bò do trạm chăn nuôi quản lý bất ngờ phát điên, không ai cản được, nó húc bay một ông lão ngoài năm mươi đi ngang qua, m.á.u trên đất loang lổ, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Khi Tạ Tiểu Ngọc tỉnh lại thì xe máy cày đã tới huyện thành. Cô không bao giờ vô cớ mơ thấy chuyện không liên quan. Con bò bị chọc giận kia, có liên quan gián tiếp tới Phúc Sinh.
Vì sao lại nói vậy? Lần trước, con trâu cày của đội bị bệnh, đội trưởng đến trạm chăn nuôi tìm bác sĩ thú y trực ca, nhưng cháu trai của thím Liêu – Liêu Bảo Sơn – lại bị đày đi dọn phân ở chuồng bò, trong lòng tích đầy oán khí.
Khi trạm chăn nuôi mới nhập một con bò giống về để phối giống, anh ta không chăm sóc tử tế. Bò là loài rất nhạy cảm, bị ngược đãi sẽ trở nên hung dữ, cuối cùng phát điên húc trúng một ông lão vô tội.
Mà người bị bò húc chính là hiệu trưởng trường cấp ba Văn Thành. Ông phải nằm viện mấy tháng liền, còn con rể lớn của thím Liêu – Tằng Dũng Khánh – được đôn lên làm hiệu trưởng tạm quyền. Cả nhà thím Liêu vì thế mà vênh váo hết chỗ nói.
Tằng Dũng Khánh cũng chính là người sau này lấy lý do Phúc Sinh không đủ điều kiện để từ chối cho anh vào học trường cấp ba Văn Thành.
Tạ Tiểu Ngọc cùng Phúc Sinh đến trạm chăn nuôi trước. Vừa đến nơi, cô chỉ vào con bò giống chuẩn bị được đưa đi phối giống, khẽ nói với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, nếu con bò đó phát điên, anh có thể khống chế nó không?”
Phúc Sinh hỏi: “Trong mơ à?”
Tạ Tiểu Ngọc gật đầu: “Ừ, lúc sáng ngồi xe mơ màng ngủ gật, em mơ thấy.”
“Được.” Phúc Sinh liền chuyển một phần sự chú ý sang con bò kia.
Trạm trưởng Kha thấy Diệp Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc liền cười hỏi: “Hai đứa đến làm gì thế?”
Phúc Sinh không nói chuyện, Tạ Tiểu Ngọc liền trả lời, cô và Phúc Sinh đến trường cấp ba huyện để đăng ký học lại, tiện thể ghé qua xem hai cây dược liệu lần trước đem về trồng có sống được không, nếu cần thì Phúc Sinh sẽ vào núi đào thêm.
Trạm trưởng Kha nghĩ hai đứa trẻ này có lòng, liền nói hai cây dược liệu đó đã sống, một cây đã được gửi lên Viện Nghiên cứu Nông nghiệp thành phố, cây còn lại thì ông đang tự mình chăm sóc.
Trạm trưởng Kha bảo hai người chờ chút: “Tôi quen hiệu trưởng trường cấp ba Văn Thành, lát nữa dẫn hai đứa đi.”
“Cảm ơn trạm trưởng Kha ạ.”
Kha Lai Vượng đi kiểm tra con bò giống sắp đem phối giống, nghe thấy Liêu Bảo Sơn đang lầm bầm chửi bới, ông đi tới thì thấy anh đang lấy xẻng đập vào chân bò để trút giận, kêu rằng đám gia súc này thải phân quá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-nguoi-chong-hung-du-la-nguoi-xuyen-tu-co-dai-den/18-1.html.]
Trạm trưởng Kha tức giận quát lớn: “Liêu Bảo Sơn, dừng tay lại!”
Kha Lai Vượng giật lấy cái xẻng trên tay Liêu Bảo Sơn, đập một cái vào lưng anh ta: “Anh cũng là bác sĩ thú y, không biết làm vậy sẽ chọc tức nó à?!”
Liêu Bảo Sơn liên tục cầu xin tha thứ, nói mình không có đánh thật. Trong lúc cãi vã, con bò bị kích động đã phá hàng rào chuồng, lao thẳng ra ngoài. Bên ngoài chỉ có một bức tường đất, gần đây lại mưa nhiều, móng tường bị xói mòn, bò vừa húc là tường sập xuống ngay.
Kha Lai Vượng sợ muốn chết, con bò này mà phát điên thì không ai khống chế nổi, nếu húc trúng người thì biết làm sao. Chân ông mềm nhũn, mặt trắng bệch đuổi theo ra ngoài — và ông đã thấy một cảnh tượng không thể tin nổi!
Dưới đất là một ông lão ngồi ngã khuỵu, con bò chỉ cách ông chưa tới nửa mét, nhưng bị Phúc Sinh giữ chặt đầu, không thể nhúc nhích thêm một bước. Rất nhanh, hai chân trước của con bò khuỵu xuống, sau đó đến hai chân sau cũng quỳ xuống, từ từ ngoan ngoãn trở lại.
Trạm trưởng Kha tiêm thuốc an thần cho con bò, rồi bảo các xã viên đưa nó về chuồng chăm sóc cẩn thận. Ông trừng mắt nhìn Liêu Bảo Sơn đang co rúm ở phía sau: “Tí nữa tôi sẽ tính sổ với cậu!”
Tạ Tiểu Ngọc cũng bị dọa cho hoảng hồn, vội chạy tới đỡ ông lão đang ngồi dưới đất dậy, rồi quay sang hỏi Phúc Sinh có sao không. Phúc Sinh lắc đầu, ra hiệu rằng mình không sao. Nhìn lại ông lão, cũng không bị thương gì. Nhờ Phúc Sinh kịp thời khống chế con bò, ông cụ chỉ bị ngã do hoảng sợ mà lùi lại.
“Cảm ơn.” Ông lão nhặt kính dưới đất lên đeo lại, hôm nay đúng là vừa thoát khỏi quỷ môn quan.
“Chàng trai, sao cháu khỏe vậy?” Trần Mãn Phúc vẫn chưa hoàn hồn.
Kha Lai Vượng mời mọi người vào văn phòng, rót trà để trấn tĩnh. May mà con bò được Phúc Sinh chế ngự, không thì hậu quả khó lường. Mà người vừa bị bò húc suýt trúng lại là hiệu trưởng trường cấp ba Văn Thành. Dạo gần đây ông đang đi từng nhà, vận động phụ huynh có con em bỏ học quay lại trường.
Một người tốt như vậy nếu xảy ra chuyện, sẽ là tổn thất cho toàn bộ học sinh huyện Thanh Hà.
“Hiệu trưởng Trần, đây là Phúc Sinh, người tôi từng nhắc tới với ông, là người của đội Ba, thôn Đại Hà. Trời sinh sức vóc phi thường, hôm nay tôi mới thật sự thấy rõ. Nếu không có cậu ấy, con bò bị chọc điên kia không biết sẽ gây ra chuyện lớn cỡ nào.” Kha Lai Vượng vẫn còn thấy sợ.
“Cậu ấy là Diệp Hồi Chu à?” Hiệu trưởng Trần vẫn quen gọi tên thật của cậu.
Trần Mãn Phúc đã từng nghe Kha Lai Vượng khen ngợi Phúc Sinh. Cái tên “Hồi Chu” rất hay, e rằng cha ruột của cậu trước khi mất trí là người có học, dù bị mất trí nhớ, nhưng những gì khắc sâu trong cốt tủy thì vẫn không mất đi. Chỉ tiếc là sau này không còn tin tức gì nữa.
Hiệu trưởng Trần vừa nghe hai người đến đăng ký học lại thì mừng rỡ. Mấy hôm nay ông đi khắp nơi, chân gần như muốn gãy, khuyên những gia đình có điều kiện nên cho con trở lại trường. Nay có người tự nguyện đến đăng ký, dĩ nhiên là hoan nghênh.
Tạ Tiểu Ngọc thì không vấn đề gì, trước khi xuống nông thôn cô đã học hết cấp ba. Còn Phúc Sinh mới học hết tiểu học, nền tảng quá kém, theo không kịp mất.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tạ Tiểu Ngọc nói: “Hiệu trưởng Trần, Phúc Sinh cực kỳ thông minh, học cái gì cũng nhanh. Em sẽ cố gắng hết sức phụ đạo cho anh ấy, mong thầy cho một cơ hội thử xem được không ạ?”