Tôi có chút ngại ngùng gật đầu.
Nếu là kiếp trước tôi tuyệt đối không dám làm như vậy, nhưng sau khi sống lại tôi biết Cố Trình là một người đáng để tin tưởng tuyệt đối.
Trước khi ra khỏi cửa cậu ta còn ném cho tôi một bánh xà phòng thơm.
Tôi cầm trên tay hít hà mùi hương thoang thoảng kia, trong lòng không khỏi cảm động.
Kiếp trước vì phải chăm sóc mẹ và em chồng của Lê Quang Nhược, tôi tằn tiện hết mức đến c.h.ế.t cũng không nỡ mua cho mình một món mỹ phẩm nào ra hồn, trong nhà cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Ngay cả khi tôi và Lê Quang Nhược kết hôn, để thông cảm cho sự khó khăn của anh ta, tôi cũng chỉ nghiến răng nghiến lợi tự tay may cho mình một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ là xong chuyện.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cho dù là xà phòng thơm của những năm 80 hay là các loại sữa rửa mặt sữa tắm xuất hiện sau này, đối với tôi vẫn luôn là đồ xa xỉ.
Đang đúng lúc giữa trưa trời nóng nực, tắm gội một trận xong cả người tôi sảng khoái hơn rất nhiều.
Về những việc tiếp theo cần làm, trong lòng cũng càng thêm rõ ràng kế hoạch.
Tôi giặt sạch quần áo của mình rồi phơi dưới ánh nắng mặt trời, phơi chừng một tiếng là khô cong.
Trong khoảng thời gian này, tôi vốn định đi chuẩn bị thức ăn cho lợn, nhưng Cố Trình sợ tôi làm bẩn quần áo của cậu ta, tôi chỉ có thể đợi đến khi thay quần áo của mình xong mới đi làm.
Vốn dĩ giờ tan làm là sáu giờ, nhưng tôi cứ lu bu mãi thành ra đến hơn bảy giờ.
Khi vệt nắng chiều cuối cùng tắt hẳn, tôi mới bước chân vào cửa nhà.
“Tang Tang về rồi đấy à, hôm nay sao về muộn thế?”
Người hỏi chuyện là mợ của tôi, mẹ tôi khi tôi còn bé xíu đã bỏ tôi mà đi theo người khác.
Bố tôi không chịu nổi cú sốc, giận quá hóa bỏ nhà ra đi.
Ông bà nội cho rằng mẹ tôi là đồ yêu tinh hại bố tôi, cho nên cũng ghét lây sang cả tôi, bố tôi vừa đi là ông bà đã tống đứa con gái năm tuổi là tôi về nhà bà ngoại.
Ông bà ngoại nuôi tôi chưa được mấy năm thì cũng qua đời, sau này tôi chỉ có thể nương tựa vào người thân duy nhất là cậu tôi để sống qua ngày.
Mợ tôi về làm dâu khi tôi mới tám tuổi, mợ không phải là người cay nghiệt, nhưng trong cái thời buổi vật chất thiếu thốn này, trong nhà thêm một miệng ăn chẳng khác nào thêm một gánh nặng.
Bởi vậy, từ nhỏ tôi đã rất tự ti, luôn lo lắng mình làm gì đó không tốt sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
“Mợ, để cháu rửa cho ạ.”
Vừa bước vào cửa tôi đã xắn tay áo đi về phía nhà bếp phía tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nghiem-tang/chuong-3.html.]
Nhà bếp phía tây là gian nhà hang nhỏ nhất trong cả cái sân, nơi này vừa là bếp của nhà tôi, cũng là phòng ngủ của tôi.
Mợ tôi rất tự nhiên cởi tạp dề ra, ngoài sảnh còn có hai đứa nhỏ cần mợ chăm sóc.
Mợ dặn dò tôi: “Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì cơm trong nồi tự hâm lại nhé?”
Tôi gật đầu đáp lời, bắt đầu rửa bát đũa thu dọn.
Sau khi chính sách tốt lên, nhà nhà đều có thói quen nuôi lợn nuôi gà.
Lợn và gà nhà cậu mợ tôi cơ bản đều do tôi nuôi lớn, bất kể mùa đông hay mùa hè tôi đều phải thức đêm nấu cám lợn, sáng sớm dậy hái rau lợn.
Loay hoay một hồi cũng đã gần chín giờ tối, tôi lấy mấy củ khoai lang luộc và bánh ngô còn thừa trong lồng bàn ra, cũng không còn sức để nhóm lửa hâm nóng lại, cứ thế ăn luôn.
Mợ tôi quản lý việc nhà rất nghiêm, lương thực trong nhà bao gồm cả dưa muối củ cải muối, đều bị khóa lại ở phía nhà đông.
Và mỗi tối mợ sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho ngày hôm sau mang để ở bếp, đương nhiên, cho dù tôi có đói đến mấy cũng không thể tùy tiện động vào những thứ đó.
Thực ra đối với một đứa con rơi như tôi mà nói, có cơm ăn không c.h.ế.t đói đã là tốt lắm rồi.
Đây cũng là lý do vì sao khi kiếp trước Lê Quang Nhược đề nghị muốn cưới tôi, cho dù biết rõ nhà anh ta có hai gánh nặng kéo theo, tôi vẫn không chút do dự gật đầu đồng ý.
Từ ngày đầu tiên sống cảnh sống nhờ nhà người khác, tôi đã mơ ước có thể có một mái nhà của riêng mình.
Dù cho nghèo một chút, chỉ cần là một nơi che mưa chắn gió thuộc về riêng tôi, tôi nguyện ý bỏ ra bất cứ gian khổ nào để vun vén cho cái tổ ấm này.
Nhưng cái tên Lê Quang Nhược trời đánh chó c.h.ế.t kia, anh ta đã lợi dụng lòng tốt của tôi để lừa gạt cả cuộc đời tôi.
…..
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng tôi đã dậy nấu cơm, đợi đến khi cửa phòng khách mở ra, tôi vào chào mợ một tiếng rồi rời khỏi nhà.
Trại lợn buổi trưa sẽ bao một bữa cơm, cho nên buổi sáng tôi thường không ăn ở nhà.
Liên tục mười mấy ngày, tôi đều đạp ánh bình minh ra khỏi cửa, không đến tối mịt không về nhà.
Mợ tôi luôn hỏi có phải là làm thời gian dài thì tiền công cho khác không, tôi chỉ có thể ú ớ giải thích rằng vì sức tôi nhỏ làm không được bao nhiêu việc, cho nên mới kéo dài đến tận tối muộn.
Thực tế thì, tuy rằng tôi gầy gò, nhưng quanh năm suốt tháng làm lụng vất vả, sức lực của tôi cũng không hề nhỏ hơn đám con trai cùng tuổi là bao.
Sở dĩ tôi phải đi sớm về khuya chỉ là để tránh mặt Lê Quang Nhược.