Thập Niên 80: Mỹ Nhân Pháo Hôi Nhặt Được Đại Lão Hương Giang - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-09-18 12:45:03
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba cô thấy thế cũng lớn chuyện , chỉ phẩy tay: “Thôi , nhưng cái loại giỡn đừng lặp .”

 

Được ba mặt bảo vệ, cảm giác thật dễ chịu. Bảo Nhân cong khóe môi gì, nhưng trong lòng thì âm thầm ghi tên hai kẻ sổ.

 

Lúc , trưởng thôn lên tiếng hòa giải: “Thôi nào, thôi nào, mấy chú bác cả, chuyện còn rõ đầu đuôi thì đừng bừa. Dù con gái nhà Cường cũng là sinh viên đại học đầu tiên của làng , chắc chắn hiểu nhiều hơn mấy ông mù chữ các .”

 

Đột nhiên đề cao, Bảo Nhân cũng chẳng khách khí, chỉ nhướng mày thong thả : “Trưởng thôn, ba con bảo ông gọi con đến hỏi chuyện vay vốn, đúng ?”

 

Một câu rõ ràng, vặn cho : [Cô tự ý xen , mà chính là trưởng thôn mời tới.]

Trưởng thôn , càng thêm hài lòng. Bên ngoài đồn rằng con gái nhà Cường ít , thì cũng chỉ là lời đồn nhảm. Nhìn dáng vẻ cứng rắn , câu nào câu nấy, quả nhiên khiến đám đàn ông thô lỗ thu vẻ khinh thường.

 

Trưởng thôn : “ thế, ba con nhắc đến cái gọi là vay vốn hỗ trợ nông dân. Chúng từng nên mới gọi con qua hỏi cho rõ.”

 

Thị trấn hề chuyện ngân hàng cho dân vay vốn. Hai đứa con trai của Tam Thúc Công ăn tận thành phố lớn cũng loáng thoáng về chuyện vay cá nhân, nhưng cái kiểu “vay vốn hỗ trợ nông dân” thì quả thật xa lạ. Bảo Nhân bộ tịch, đem những gì tường tận.

 

Trước ở trường, cô từng nhiều theo bạn bè đến mấy buổi tọa đàm. Dù bản học mỹ thuật, chẳng hiểu bao nhiêu nhưng cô vẫn ôm suy nghĩ: [Đã đại học thì học thêm chút nào chút đó. Không ngờ, hôm nay thành vốn liếng để dùng.]

 

“Ý con là, chỉ cần chủ, thì việc vay vốn thể thành công?” Bảo Nhân gật đầu chắc chắn. Toàn bộ phí thuê thầu khu nuôi trồng thủy sản đến 100 nghìn. Với dân, đó là con khổng lồ – ngay cả hai chục nghìn còn xoay nổi. với ngân hàng, 100 nghìn chẳng là gì.

 

lấy hợp đồng thuê thầu đem vay vốn, liệu phía trại cá chịu ? Nghe cứ thấy chẳng hợp lý.” Mọi bàn tán xôn xao. Trong mắt họ, chuyện chẳng khác nào “tay bắt sói”, thành công .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-my-nhan-phao-hoi-nhat-duoc-dai-lao-huong-giang/chuong-18.html.]

Bảo Nhân bình tĩnh đáp: “Cho nên mới cần trại cá . Trại cá vẫn ở đó, chúng mang . Dùng nó vật thế chấp thì quá hợp lý.”

 

Thế nhưng, nếu thực sự vay , sẽ phát sinh một vấn đề mới. Đó là ai ai cũng nghĩ thể vay, ai ai cũng thuê thầu trại cá. Mà diện tích trại cá tuy rộng, chia nhỏ cũng chỉ hơn chục mảnh lớn nhỏ. Ngoài , còn hơn chục chiếc thuyền đánh cá – chính là tài sản lớn nhất. Tài sản thì nhiều, nhưng giành cũng chẳng ít. Đến lúc đó, đông cá ít, thế nào cũng xảy tranh chấp kiện tụng. Nghĩ đến đây, Bảo Nhân khẽ thở dài. Người nhanh trí trong đám đông cũng lập tức điểm , bèn thi giục trưởng thôn đưa quyết định.

 

Cũng kéo tay ba cô, cảm thán: “Quả nhiên con học đại học khác hẳn, chuyện khó đến miệng nó cũng hóa dễ dàng.” Bảo Nhân chẳng bận tâm đến những lời khen đó. Cô thấy xong việc liền chào trưởng thôn, về nhà, để ba ở bàn bạc tiếp.

 

Trong đầu cô chỉ nghĩ đến giỏ ốc biển lớn ở nhà – nhanh chóng chế biến mới ! Dù là thuê thầu trại cá mua thuyền đánh cá, sẵn tiền mặt vẫn hơn vay. Huống chi, ban quản lý trại cá chắc chắn cũng chẳng dây dưa với thủ tục vay vốn rườm rà. Nếu , họ sốt ruột bán đứt cả trại cá cho mấy ông chủ lớn ngoài tỉnh?

 

Vẫn là chuyện lo tiền mới yên. Bảo Nhân nghĩ bụng, việc cấp bách nhất bây giờ chính là kiếm tiền cho thật nhanh. 

 

Nhân lúc dân làng còn loay hoay thủ tục vay vốn, mà nhanh tay mua trại cá với mấy con thuyền thì nắm phần chắc hơn ? Người mua còn quyền chọn nữa chứ!

 

Về tới nhà, Bảo Nhân kể sơ qua chuyện ở nhà trưởng thôn, lôi trai cùng lăn xử lý giỏ ốc biển. Nghe thì bảo “cả một giỏ ốc”, nhưng vì con nào con nấy cũng to, tính tới ba chục con. Ba hì hụi hơn hai tiếng đồng hồ mới xong hết.

 

Kết quả khiến ai nấy mừng rơn. Bảo Nhân thầm nghĩ chắc gặp vận may trời cho . Bằng đây chính là cái gọi là “phúc lợi dành riêng cho xuyên ”? Chứ hơn hai chục con ốc, moi tận sáu viên ngọc trai biển! Xác suất kiểu , cũng chẳng ai tin nổi.

 

Đương nhiên, nhà cô cũng sẽ dại gì mà ngoài. giây phút , trai của Bảo Nhân vẫn run run vì xúc động.

 

“Trời ơi, đúng là ông trời phù hộ !”  Mẹ cô lắp bắp mắt rời sáu viên ngọc trai đủ kích thước đang lăn lóc trong cái bát sành. Bà nhẩm tính trong đầu, đổi tiền chắc một khoản to lắm.

 

Anh trai thì ôm lấy con ch.ó A Vượng, lắc sảng khoái như trúng . Bảo Nhân cũng toe toét, để lộ cả hàm răng trắng đều tăm tắp: “Cộng với viên hôm qua, nhà tổng cộng bảy viên. Mai con tính chạy sang thành phố Dương Thành, tìm mối bán. Có tiền, mới lo chuyện thuê thầu trại cá với mua thuyền.”

 

Loading...