[Thập Niên 80] Hãn Thê Kiều Phu - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-03-02 23:01:59
Lượt xem: 53
Tạ Quỳnh thường có thói quen làm việc nghỉ ngơi rất ổn định, bảy giờ đã thức dậy, mở mắt thấy Triệu Duy Thành vẫn còn ngủ, thấy anh chưa tỉnh, cô chậm rãi ngồi dậy, tựa vào tường lặng lẽ nhìn anh.
Thăm dò ngoài trời vất vả và đầy rẫy nguy hiểm, hiếm khi có một ngày nghỉ, Tạ Quỳnh không nỡ đánh thức anh, nghĩ để anh ngủ thêm một chút.
Cô và Triệu Duy Thành kết hôn được một năm, được đồng nghiệp của cha ở Viện khảo sát giới thiệu cho, nhưng thực ra trước khi được giới thiệu, cô đã biết đến Triệu Duy Thành.
Mỏ dầu là một vòng tròn, vòng tròn này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Từ nhỏ lớn lên ở đây, mọi người hầu như đều quen biết, cho dù không quen, hỏi bạn bè hoặc hàng xóm, đại khái đều sẽ tìm được manh mối.
Mỗi bước mỗi xa
Việc phát triển mỏ dầu bình nguyên bắt đầu từ năm 1964, lúc đó những người làm dầu khí tham gia đại hội chiến dịch lớn đã định cư ở đây, thế hệ thứ hai của mỏ dầu cũng như măng mọc sau mưa, do vài năm trước kỳ thi đại học bị tạm dừng, sau khi lớn lên đa phân trong đó cũng giống như phụ huynh vào làm ở mỏ dầu.
Để giải quyết vấn đề hôn nhân cho thanh niên độc thân, mỗi năm mỏ dầu sẽ tổ chức vài buổi hẹn hò.
Tạ Quỳnh không chỉ gặp người bạn trai đầu tiên ở buổi hẹn hò này, mà còn gián tiếp biết đến sự tồn tại của Triệu Duy Thành.
Thanh niên trong độ tuổi phù hợp không nhiều, cho dù chưa gặp qua, hỏi một chút về gia đình ai đó, tình hình như thế nào, có bao nhiêu người, ngoại hình và chiều cao ra sao, tính cách và công việc thế nào, đã hẹn hò với ai, tất cả đều có thể tìm hiểu rõ ràng.
Triệu Duy Thành đẹp trai, vóc dáng cũng cao ráo, công việc vẻ vang, theo lý mà nói là lựa chọn được nhiều phụ huynh và cô gái công nhận, nhưng anh lại luôn có vẻ mặt lạnh lùng với người không quen, đuôi mắt hơi nhướng lên, khiến người khác có cảm giác như anh coi thường bọn họ. Thêm vào đó, trong lúc rảnh rỗi anh thường cầm theo máy ảnh, đi khắp nơi chụp ảnh cho mọi người, các cô gái vừa nghe nói anh đã có máy ảnh, để chụp ảnh màu lại tốn thêm 280 tệ mua một chiếc máy có chức năng đo sáng, đều lắc đầu ngao ngán.
Mỏ dầu có tiệm chụp ảnh, máy ảnh không phải là nhu yếu phẩm, mặc dù ăn mặc không lo, nhưng trong quan niệm của mọi người, vẫn chưa xa xỉ đến mức phải tiêu tốn nửa năm tiền lương chỉ để mua một chiếc máy ảnh.
Tiêu chuẩn của Tạ Quỳnh khi tìm bạn đời là người thực tế chăm lo cho gia đình, nghe mọi người nói như vậy, ban đầu cô cũng không định tiến xa hơn với Triệu Duy Thành, vì lúc đó cô còn đang yêu người bạn trai đầu tiên, sau đó lại chia tay hai người, Tạ Khánh Bình mới mai mối cho cô gặp Triệu Duy Thành.
Tiếp xúc với nhau, Tạ Quỳnh cảm thấy điều khiến cô ấn tượng nhất ở Triệu Duy Thành đó là anh có thể chấp nhận tính cách thật của cô, không cho rằng cô quá mạnh mẽ.
Hai người bạn trai trước đều vì tính cách của cô quá bá đạo mà chia tay, chia tay thì chia tay, Tạ Quỳnh không cảm thấy tiếc nuối, cô chưa bao giờ nghĩ rằng tính cách của mình có điểm nào không tốt, mẹ mất sớm, cha thường xuyên không có ở nhà, còn có em trai và em gái cần chăm sóc, nếu cô không mạnh mẽ, có lẽ đã sớm bị dày vò đến mức sụp đổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-han-the-kieu-phu/chuong-6.html.]
Còn về sở thích chụp ảnh của Triệu Duy Thành, đúng là tốn tiền, nhưng cũng không hoàn toàn không có thu nhập, thỉnh thoảng có nhà nào trong mỏ dầu cần chụp ảnh, ít nhiều cũng kiếm được chút tiền.
Tạ Quỳnh từ nhỏ đã là người có chính kiến, sẽ nghĩ cho bản thân, tổng thể cô rất hài lòng với người đối tượng mà mình đã chọn, cuộc sống hôn nhân cũng không tệ, mặc dù mẹ chồng khiến cô hơi đau đầu một chút, nhưng coi như sống chung vẫn hòa thuận.
Trong một tuần chỉ có một ngày nghỉ, hiếm khi được nghỉ ngơi, bọn họ phải tận dụng, nhanh chóng mua sắm đồ đạc và vật dụng sinh hoạt cho nhà mới, Tạ Quỳnh rửa mặt xong quay lại thấy Triệu Duy Thành vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, cô đẩy anh, “Dậy đi, đừng quên sáng nay chúng ta phải đi làm gì.”
Triệu Duy Thành trở mình, mở một mắt, “Em dậy lúc nào vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Ngủ đủ rồi.”
Tạ Quỳnh lấy dây buộc tóc buộc tóc lại, da dẻ mùa thu đông khô hanh, cô nhanh chóng thoa một chút kem dưỡng lên mặt, cổ và tay, rồi thúc giục anh, “Anh nhanh lên.”
Đã thúc giục hai lần, nếu lần thứ ba anh vẫn không động, thì có lẽ sáng nay Tạ Quỳnh cũng sẽ không cho anh mặt mũi tốt, Triệu Duy Thành nhanh chóng từ trên giường xuống, thay đồ đi rửa mặt.
Bữa sáng do La Văn Liên làm, bánh mì làm từ hôm qua được hâm nóng, ăn kèm với đậu tương và cải bẹ, cháo ngô.
Không khí bữa ăn có chút lạnh lẽo.
La Văn Liên vẫn còn nhớ tối qua con trai đã mắng mình, không cho sắc mặt tốt, cũng không lạnh không nhạt với Tạ Quỳnh.
Triệu Học Phong tối qua về đã nghe vợ nói chuyện đã phát triển như thế nào, ông cũng đồng ý với những gì con trai nói, cãi nhau vài câu với bạn già, kết quả là sáng nay La Văn Liên không nói một câu nào với ông. Nhiều năm vợ chồng sống chung đã dạy cho ông biết, nếu ở lại chỉ thu hoạch thêm cái mặt lạnh, ăn xong dưới chân như bôi dầu liền lập tức chuồn đi, “Tôi xuống dưới lầu chơi cờ với lão Lý.”
La Văn Liên đặt đũa xuống đi kiểm tra tôm hùm tối qua, lại lấy ra một chùm tỏi, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lột vỏ từng củ từng củ.
Mùa này ngô ngọt và mềm, từng hạt lột ra, nấu thành cháo rất ngon.
Tạ Quỳnh uống hết một bát, lại rót thêm nửa bát.