Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[Thập Niên 80] Hãn Thê Kiều Phu - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-07-02 14:57:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một năm nữa trôi qua, hai chị em Triệu Thụy Kỳ và Triệu Thụy Tường đều đã phổng lớn, gương mặt dần thoát đi vẻ non nớt, tính cách cũng hoạt bát và nghịch ngợm hơn, đối với mọi thứ đều rất nhiệt tình, đặc biệt là khi nhìn thấy Triệu Mẫn Trinh đã được chín tháng tuổi, lại càng tò mò không thôi.

Triệu Thụy Kỳ run rẩy nhìn Triệu Mẫn Trinh vụng về vịn ghế sofa đứng dậy. Trong ký ức của cô nhóc, trước đây bé chỉ là một đứa trẻ nằm trong nôi ngủ, chớp mắt đã biết đứng được rồi. Cô nhóc kéo tay Phương Ly, "Mẹ ơi, Xuân Vũ lớn nhanh quá ha."

Phương Ly cười đáp: "Trẻ con đều vậy, mỗi ngày một khác, con không nhớ sao? Con cũng biết đứng lúc chín tháng tuổi đó."

Triệu Thụy Kỳ lắc đầu, "Con không nhớ ra."

Triệu Duy Thành luôn để mắt đến con gái, tay lơ lửng giữa không trung, ngồi xổm xuống ôm con gái vào lòng, sợ cô bé ngã.

Triệu Mẫn Trinh từ từ đứng vững, nhận ra mình có thể đứng dậy như người lớn, cô bé phấn khích vỗ vào ghế sofa, xen lẫn tiếng "a a" gọi "mẹ" đầy nước dãi.

Phương Ly đã nuôi hai đứa con, đôi khi không tránh khỏi việc so sánh tiến độ phát triển của hai đứa. Trước đây, khi Triệu Thụy Tường chín tháng tuổi vẫn chưa biết nói nhiều, nhưng chị ấy nhớ rõ Triệu Thụy Kỳ lúc chín tháng đã có thể gọi "bamẹ" một cách trôi chảy. Điều này khiến chị ấy lo lắng đến mức còn nghĩ con trai có vấn đề phát triển nên đưa đi bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói không sao, sau này Triệu Thụy Tường đến hơn mười tháng tuổi cuối cùng cũng biết nói. Vì vậy, Phương Ly có ấn tượng đặc biệt sâu sắc về sự phát triển ngôn ngữ ở trẻ em. Lúc này, nghe Triệu Mẫn Trinh gọi "mẹ", chị ấy hỏi thêm một câu: "Xuân Vũ đã biết gọi ba mẹ chưa?"

Tạ Quỳnh cười nói: "Tuần trước con bé biết gọi rồi, chỉ là đôi khi không phân biệt được ai là ba ai là mẹ, thường gọi nhầm."

Phương Ly cũng bật cười, "Đổi đồ ăn dặm cho con bé chưa? Giai đoạn này gần như có thể cho con bé ăn dần một ít thức ăn đặc, giảm lượng sữa bột."

"Cắn núm v.ú cao su nhiều không tốt cho răng."

"Cả chuyện cai sữa nữa, về mặt này chị nói cho em biết, hai vợ chồng em nhất định phải coi trọng, một tuổi rưỡi là có thể chuẩn bị trước rồi, nếu không đến hơn hai tuổi mới cai thì sẽ rất khó. Hai đứa nhà bọn chị chẳng đứa nào dễ dàng cả, bôi ớt, bôi nước mướp đắng bọn chị đều thử cả rồi, vẫn không cai được."

Mỗi bước mỗi xa

"Chưa bắt đầu, tạm thời toàn cho ăn đồ ăn dặm dạng bột thôi."

Tạ Quỳnh tò mò hỏi thêm: "Vậy cuối cùng làm sao mà cai được?"

Phương Ly thoải mái chia sẻ kinh nghiệm nuôi con: "Bình thường làm nhiều món chúng thích ăn, bụng no rồi sẽ không quá phụ thuộc vào sữa bột nữa, dần dà không biết từ lúc nào đã cai được."

Tạ Quỳnh chăm chú lắng nghe, lại hỏi thêm mấy câu, Phương Ly vui vẻ giải đáp các câu hỏi của cô, hai người càng nói chuyện càng tập trung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-han-the-kieu-phu/chuong-115.html.]

Đúng lúc này, Trình Hiến Anh và Triệu Học Phong từ ngoài về đẩy cửa bước vào. Trình Hiến Anh nhìn thấy nhà thằng cả nhà thằng út đều có mặt trong phòng khách, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, "Đến đủ cả rồi à, xuống nấu sủi cảo đi, năm nay me với ba mấy đứa cũng mệt, không muốn tốn cả ngày chuẩn bị bữa cơm tất niên nữa. Đã đặt món trước ở cái nhà hàng món ăn đồng quê mà mấy đứa rất thích đấy, chúng ta ăn sẵn thôi."

"Năm sau sẽ nấu một bữa thịnh soạn tử tế."

"Thằng ba, con đi chuẩn bị pháo đi."

Triệu Duy Thành đứng dậy. Triệu Thụy Kỳ và Triệu Thụy Tường nghe nói sắp đốt pháo thì vội vàng đi theo sau. Triệu Mẫn Trinh thấy những người vây quanh mình lần lượt bỏ đi, cô bé hào hứng muốn theo kịp, nhưng chân không nghe lời, chỉ có thể bước được một bước nhỏ, tụt lại phía sau xa, chỉ có thể nhìn bóng lưng của họ. Cô bé vươn tay về phía mẹ, gọi: "Ba!"

Tạ Quỳnh hiểu rõ con gái mình, nhìn một cái là biết cô bé muốn gì, "Muốn xem đốt pháo à?"

Phương Ly khuyên: "Đừng cho con bé đi, tiếng pháo quá lớn, con bé còn nhỏ thế sẽ bị dọa sợ đấy."

Triệu Mẫn Trinh tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cá tính đã có chút bướng bỉnh và cố chấp, không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc.

Tạ Quỳnh hối hận vì vừa nãy đã nói ra hai chữ "pháo", giờ đây chỉ có thể tự gánh lấy hậu quả. Hết cách, cô đành bế con gái lên, nói với Phương Ly: "Không sao đâu, em bế con bé đứng xa một chút xem, sẽ bịt tai con bé lại."

Phương Ly lắc đầu, "Nói thật, em với Duy Thành đôi khi quá chiều con rồi. Là ba mẹ vẫn phải có nguyên tắc một chút, cái gì được làm, cái gì không được làm phải rõ ràng, không thể để trẻ con nghĩ mình làm gì cũng được, làm nũng khóc vài tiếng là có thể đạt được thứ mình muốn."

Trước đây, Tạ Quỳnh và Triệu Duy Thành đã thống nhất vai trò cha nghiêm mẹ hiền. Sau này con gái ra đời, Triệu Mẫn Trinh ngoan hơn cô tưởng rất nhiều. Thỉnh thoảng có chút ương bướng, hai vợ chồng cũng đều thông cảm, cho rằng trách nhiệm là do bọn họ không thể đọc được nhu cầu thực sự của con gái. Thực tế đã chứng minh, đúng là như vậy.

Một đứa con nít, còn chưa biết nói, chưa biết đi, có gì cũng chỉ có thể dựa vào cha mẹ. Lúc này cha mẹ cũng không hiểu lời mình nói, bực bội một chút mà làm nũng thì rất bình thường.

Tạ Quỳnh cười giải thích: "Còn được ạ, Xuân Vũ vẫn luôn rất ngoan, bọn em cũng không chiều con bé lắm đâu."

Phương Ly nhất thời cũng không biết nói gì, quay người đi vào bếp. Triệu Mẫn Trinh dường như nhạy cảm nhận ra một cuộc "giao tranh" đã qua đi, cô bé ôm chặt cổ mẹ, ngoan ngoãn tựa vào lòng mẹ.

Triệu Duy Thành đốt pháo ở cổng sân. Tạ Quỳnh bế Triệu Mẫn Trinh đứng rất xa, bịt tai cô bé lại.

Triệu Mẫn Trinh chăm chú nhìn cha đang chuẩn bị châm lửa ở đằng xa.

Khi dây pháo được châm, pháo nổ lách tách, điều này cũng báo hiệu có thể bắt đầu bữa ăn.

Loading...