Thập Niên 80: Đổi Hôn Làm Mẹ Kế, Chồng Lạnh Lùng Cấm Dục Ôm Eo Cưng Chiều - Chương 27: Con đã cho Thiết Đản mượn áo khoác

Cập nhật lúc: 2025-08-19 10:32:39
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ừm, còn sớm nữa, mau về . Tối muộn đừng tự ngoài một , lo lắng."

Lâm Yến Thanh thúc giục Khương Hòa mau về, còn thì dắt theo mấy thanh niên trí thức về phía đám đông.

Khương Mãn dắt hai đứa trẻ về, tự nhiên cũng thấy Khương Hòa.

Ngay khoảnh khắc cô thấy Khương Hòa, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả.

Trực giác mách bảo cô, chuyện xảy tối nay chắc chắn liên quan đến cô .

Lâm Yến Thanh tự nhiên cũng chú ý đến Khương Mãn, ít cơ hội gặp Khương Mãn, nên cái thoáng qua khiến kinh ngạc.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]

Cái gọi là đại đội nông thôn, trong mắt Lâm Yến Thanh đều là quê mùa.

Nói chuyện quê, việc quê, trông quê, ăn mặc càng quê.

ngay từ đầu để mắt đến Khương Mãn, bởi vì cô như một đóa hoa kiều diễm lặng lẽ nở rộ, đến động lòng , là một mỹ nhân ngọc ngà đúng nghĩa trong mắt .

Chỉ là tính cách cô quá trầm lặng, một gậy cũng đánh tiếng động nào.

Anh ám chỉ rõ ràng lâu như , Khương Mãn cứng đầu đến mức chịu nắm tay .

Lúc Khương Hòa xuất hiện, tuy cô xinh bằng Khương Mãn, nhưng dáng đầy đặn, hai riêng tư liên lạc bao lâu thể nắm tay .

Thế nhưng giờ Khương Mãn đang tươi tắn như hoa, những ý nghĩ dơ bẩn trong lòng Lâm Yến Thanh rục rịch trỗi dậy.

"Tiểu Mãn, muộn thế , em dắt hai đứa trẻ ngoài gì? Tối muộn thế an , để đưa em về nhé."

Khương Mãn Lâm Yến Thanh, trong lòng là sự châm chọc.

Không an ư?

Để đưa về còn an hơn!

"Không cần , bây giờ là em rể danh nghĩa của em, hai chúng vẫn nên giữ cách thì hơn."

Nói xong, Khương Mãn liền dắt hai đứa trẻ .

Dưới con mắt của , Lâm Yến Thanh cũng tiện đuổi theo, đành gọi với theo bóng lưng Khương Mãn một câu: "Chồng em nhà, nếu khó khăn gì cứ , đều là bà con lối xóm, chắc chắn sẽ giúp đỡ!"

Khương Mãn trợn tròn mắt, lúc chui chăn với Khương Hòa thấy nghĩ cho một chút nào!

Về đến nhà, Khương Mãn đun nước, để hai đứa trẻ tự nhà trong tắm.

Cô thì ở trong bếp chuẩn bữa sáng ngày mai.

Hai đứa trẻ lâu ăn màn thầu, sáng mai cô định mấy cái bánh bao nhân đậu đỏ, hấp thêm hai cái màn thầu táo tàu.

Thời An và Thời Ninh tắm nhanh, tắm xong thì tự lau khô mặc quần áo , Thời An chạy tìm Khương Mãn đổ nước.

"Mẹ ơi, bọn con tắm xong !"

Khương Mãn đặt cái chậu xuống, đổ nước trong chậu , đuổi cả hai trong chăn.

Có lẽ vì hôm nay dọa sợ, mắt hai đứa trẻ cứ trợn tròn, dám nhắm .

"Mẹ ơi, Thiết Đản sẽ chứ ạ?"

Thời Ninh lí nhí , tuy cô bé thấy cảnh Thiết Đản đẫm máu, nhưng cô bé thấy tiếng giận dữ của cha Thiết Đản, và tiếng bàn tán của dân làng.

"Sẽ , Thiết Đản bình thường ít che chở cho các con, ông trời mắt, nhất định sẽ phù hộ cho bé."

Khương Mãn cũng chút thở dài, Thời An và Thời Ninh luôn hỏi gì đó, nhưng nên hỏi từ .

Đột nhiên, trong đầu cô nhanh chóng lướt qua một mảng màu chàm.

Màu xanh!

Chiếc áo khoác màu chàm mà Thiết Đản đang mặc là của Thời An!

Chiếc áo do cô mua cho Thời An, nên cô ấn tượng sâu sắc lắm.

Khoảnh khắc , Khương Mãn trải nghiệm cái gọi là sởn gai ốc!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-doi-hon-lam-me-ke-chong-lanh-lung-cam-duc-om-eo-cung-chieu/chuong-27-con-da-cho-thiet-dan-muon-ao-khoac.html.]

"Mẹ..."

Giọng Thời An yếu ớt như tiếng muỗi kêu khiến Khương Mãn bừng tỉnh, cô cố gắng kiểm soát biểu cảm khuôn mặt , sợ Thời An sợ.

"Sao thế con, ngủ ? Hay kể chuyện cho hai đứa nhé?"

Thời An với khuôn mặt nhỏ tái nhợt, lắc đầu, tiếp tục : "Hôm nay lúc chơi trốn tìm núi, Thiết Đản lạnh. Con mặc ấm nên cho mượn áo khoác..."

Khương Mãn nín thở, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Thời An, thầm nghĩ , đứa trẻ quá thông minh, chuyện phát triển đến bây giờ, lẽ bé cũng nhận điều gì đó .

"Chuyện ai con?"

Thời An nghĩ một lúc : "Mọi đều , trừ Tần Hoa."

"Tại con chắc chắn Tần Hoa ?"

"Bởi vì lúc con đưa áo cho Thiết Đản, là lúc Tần Hoa đang lưng đếm ..."

Khương Mãn cảm thấy lạnh , nhưng cô vẫn thể tin , Tần Hoa bây giờ mới bảy tuổi, ý định g.i.ế.t. n.g.ư.ờ.i ?

Nếu theo lời Thời An , thì ban đầu mục tiêu của Tần Hoa chính là Thời An!

Và Thiết Đản là vô tội nhất.

Nếu , bé chỉ vì mặc áo của Thời An mà "vô tình" ngã xuống vực, chuyện quả thật khiến suy nghĩ kỹ càng càng thấy kinh hãi.

Hơn nữa, biểu hiện của Tần Hoa hôm nay cũng lạ, nếu thật sự liên quan đến , theo tính cách sợ trời sợ đất của , hẳn kéo tay khắp nơi la hét , chứ lóc thảm thiết như .

"Mẹ ơi, Thiết Đản vì con mà mới..."

Khương Mãn lập tức ngắt lời bé, giọng điệu dịu dàng : "Không vì con , cái đầu nhỏ của con ngày nào cũng nghĩ linh tinh gì thế, mau ngủ , sáng mai còn học nữa."

Khương Mãn tạm thời gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, bắt đầu kể chuyện cho Thời An và Thời Ninh .

Nửa giờ , thở của Thời An và Thời Ninh dần dần trở nên đều đặn, Khương Mãn mới trở về phòng .

giường, trằn trọc mãi ngủ .

Không tại , khuôn mặt Tần Ý Thâm đột nhiên hiện trong đầu cô.

Nếu Tần Ý Thâm ở đây thì...

Khương Mãn suy nghĩ cho sững sờ, bởi vì ngay cả khi Tần Ý Thâm ở đây, cũng thể giúp cô gì.

cô vẫn mơ hồ Tần Ý Thâm ở bên cạnh lúc .

Không ngủ , Khương Mãn dứt khoát dậy, thắp đèn dầu, lấy giấy bút bắt đầu thư.

Trước khi thư, Khương Mãn còn nghĩ chắc một tờ giấy.

Không ngờ hết cả bốn trang giấy.

Cô gấp bức thư , cho phong bì, nghĩ bụng ngày mai sẽ dắt Thời An và Thời Ninh thị trấn chụp ảnh, rửa ảnh gửi kèm thư cho Tần Ý Thâm.

Không xong lá thư , Khương Mãn nhanh ngủ .

Cho đến sáng hôm Vương Tú đến gõ cửa cô mới tỉnh.

“Chị dậy muộn quá , ngại quá, Vương Tú.”

Vương Tú , cho thêm củi bếp.

“Hai chị em còn mấy chuyện gì. Tối qua xảy chuyện của Thiết Đản, chắc cũng ngủ ngon. Thiết Đản tuy đánh nhưng là một đứa trẻ ngoan, đặc biệt chính trực, ngờ xảy chuyện .”

Khương Mãn nhanh nhẹn gói xong cái bánh bao cuối cùng, hỏi: “Tối qua Hứa Tam về ? Nói ?”

“Mới về một lúc thôi, đứa bé thương nghiêm trọng, gãy mấy xương sườn, bây giờ vẫn đang theo dõi, qua khỏi nguy hiểm.”

Vương Tú thở dài lắc đầu: “Hứa Tam và trưởng thôn khuyên cha Thiết Đản báo cảnh sát, rằng liệu sơ suất thì vẫn điều tra rõ ràng.”

Khương Mãn gật đầu, nhưng nếu báo cảnh sát, hai đứa trẻ Thời An Thời Ninh sẽ đưa hỏi chuyện, cô thực sự lo lắng.

“Chị dâu, tối qua em Hứa Tam nhắc đến vài chuyện, nghĩ nghĩ vẫn nên với chị.”

Loading...