Thập Niên 80: Đổi Hôn Làm Mẹ Kế, Chồng Lạnh Lùng Cấm Dục Ôm Eo Cưng Chiều - Chương 100: Tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá!

Cập nhật lúc: 2025-08-22 10:51:18
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau vụ xích mích ở khu bếp, cuộc sống của Khương Hòa giống như con thuyền bé nhỏ giữa sóng to gió lớn, tạm thời tìm một bến cảng bình yên chốc lát.

Cô vẫn ngày ngày bận rộn ở quán ăn nhỏ, dùng đôi tay cần mẫn rửa sạch núi bát đĩa chất chồng, khi rảnh rỗi, cô ôm hy vọng, khắp nơi hỏi thăm tung tích của Lâm Yến Thanh.

Tuy nhiên, đầu bếp đuổi việc như con rắn độc ẩn trong bóng tối, sự hận thù dành cho cô cứ như chất độc lan tràn trong lòng , một cuộc khủng hoảng đang lặng lẽ ập đến.

Màn đêm như một tấm lụa đen nặng nề, bao phủ kín mít cả thành phố.

Quán ăn nhỏ kết thúc một ngày ồn ào, Khương Hòa lê tấm mệt mỏi rã rời, chầm chậm bước con đường về nhà trọ nhỏ.

Hai bên đường, đèn đường phát ánh sáng vàng vọt và yếu ớt, hệt như những ông lão ốm yếu, mệt mỏi kéo dài cái bóng của cô trở nên dài và gầy gò.

Gió lạnh như lưỡi d.a.o sắc bén, rạch má cô, đường phố vắng lặng chỉ còn tiếng bước chân cô độc của cô, thỉnh thoảng một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng khô mặt đất, phát tiếng sột soạt, như một điềm báo chẳng lành ẩn trong bóng tối.

Khương Hòa nhận rằng, cách cô xa phía , một bóng đen đang như ma quỷ bám sát.

Chính là đầu bếp đuổi việc , đôi mắt đỏ ngầu, như hai quả cầu lửa rực cháy hận thù, mặt đầy vẻ oán độc méo mó.

Hắn nắm chặt một cây gậy gỗ thô trong tay, khớp ngón tay trắng bệch vì siết chặt, từng bước từng bước, như dã thú săn mồi, cẩn thận nhưng đầy ác ý tiếp cận Khương Hòa.

Khương Hòa bước nhà trọ nhỏ, ông chủ quầy lễ tân đang gục quầy ngủ gật, tiếng ngáy khẽ khàng vang vọng trong gian tĩnh lặng.

Cô rón rén qua, sợ phiền ông chủ, men theo cầu thang hẹp và phần cũ kỹ, từ từ lên đến phòng .

Cô lấy chìa khóa, mở cửa phòng, bên trong tối đen như mực, tựa như một hố đen nuốt chửng thứ.

Cô mò mẫm tường, bật công tắc, ánh đèn ấm áp tức thì tràn ngập khắp căn phòng, xua tan phần nào nỗi sợ hãi mà bóng tối mang .

Khương Hòa thở phào nhẹ nhõm, công việc hôm nay đặc biệt vất vả, những công việc nặng nhọc khiến tứ chi cô nặng trĩu như đổ chì, cô chỉ nhanh chóng vệ sinh cá nhân, đổ ập xuống giường ngủ một giấc thật ngon.

hề nhận rằng, bóng đen lặng lẽ lẻn nhà trọ, đang chầm chậm lên cầu thang, mỗi bước chân như đang dẫm lên dây đàn phận của Khương Hòa, tấu lên một giai điệu nguy hiểm.

Khương Hòa bước nhà vệ sinh, mở vòi nước, dòng nước mát lạnh ào ạt chảy , phát tiếng ào ào.

Cô nhúng hai tay nước, hứng một vốc nước, tạt lên mặt, cố gắng dùng cảm giác lạnh buốt để xua sự mệt mỏi của cơ thể. Tiếng nước chảy che lấp những động tĩnh nhỏ bên ngoài, và nguy hiểm đang từng bước áp sát.

Người đầu bếp đến cửa phòng Khương Hòa, ghé tai lắng , xác nhận trong phòng chỉ tiếng nước chảy, khóe miệng liền hiện lên một nụ hiểm độc.

Hắn nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, phát hiện cửa khóa, trong lòng chợt dâng lên một niềm vui sướng trộm, điều dường như là sự mặc định của phận cho kế hoạch trả thù của . Hắn từ từ đẩy cửa phòng , cánh cửa gỗ phát tiếng “cọt kẹt” khe khẽ, trong đêm tĩnh lặng đến mức quỷ dị , tiếng kêu đó như một hồi chuông cảnh báo chói tai.

Khương Hòa thấy tiếng động, trong lòng chợt giật , tim cô đập thình thịch, như xé toạc lồng ngực.

Cô nhanh chóng tắt vòi nước, dựng tai lắng , thần kinh căng thẳng tột độ.

“Ai đó?”

Cô run rẩy hỏi, giọng trong căn phòng tĩnh lặng thật mong manh và vô vọng, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành mãnh liệt.

Tuy nhiên, đáp cô chỉ là sự tĩnh lặng như tờ, sự tĩnh lặng giống như một tấm lưới vô hình, bao trùm chặt lấy cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-doi-hon-lam-me-ke-chong-lanh-lung-cam-duc-om-eo-cung-chieu/chuong-100-toi-nhat-dinh-se-khien-co-phai-tra-gia.html.]

Khương Hòa hít một thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản , nhưng đôi tay run rẩy phản bội nỗi sợ hãi trong lòng cô. Ánh mắt cô hoảng loạn quét khắp căn phòng, cố gắng tìm kiếm một vật gì đó thể vũ khí.

Cuối cùng, ánh mắt cô dừng chiếc khăn mặt để một bên, cô đưa tay , nắm chặt chiếc khăn, coi nó như một thứ vũ khí tạm thời, mặc dù cô rằng nó thể chẳng đáng kể gì nguy hiểm thực sự.

Cô cẩn thận bước khỏi nhà vệ sinh, mắt nhanh chóng quét khắp phòng. Đột nhiên, cô thấy một bóng đen lao từ góc phòng như một con sói đói, kịp phản ứng, đầu bếp xông đến mặt cô.

“Cái con tiện nhân , dám hại tao mất việc!”

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]

Người đầu bếp gầm lên, giọng như từ địa ngục sâu thẳm vọng lên, tràn đầy oán hận khôn cùng. Hắn giơ cao cây gậy gỗ trong tay, nhằm thẳng đầu Khương Hòa mà giáng xuống.

Khương Hòa kinh hãi trợn tròn mắt, khoảnh khắc , thời gian như ngưng đọng, cô thể thấy rõ khuôn mặt méo mó của đầu bếp và quỹ đạo của cây gậy đang rơi xuống.

Theo bản năng, cô đưa tay lên đỡ. Cây gậy giáng mạnh cánh tay cô, một cơn đau buốt tận xương tủy tức thì ập đến, như thể mũi kim đang đ.â.m cánh tay. Cô kìm mà hét lên: “Cứu với!”

Tiếng kêu vang vọng trong căn phòng chật hẹp, tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Người đầu bếp hề ý dừng tay, như một con thú điên dại, tiếp tục vung gậy, miệng ngừng chửi rủa: “Tao cho mày lắm chuyện, tao cho mày hại tao!”

Khương Hòa né tránh đòn tấn công, chạy về phía cửa. Trong đầu cô chỉ một suy nghĩ: thoát khỏi căn phòng, mới cơ hội cầu cứu.

Tuy nhiên, đầu bếp dường như thấu suy nghĩ của cô, một bước lao đến cửa, như một bức tường thể vượt qua, chặn đường Khương Hòa.

“Hôm nay mày đừng hòng chạy thoát!”

Người đầu bếp hung hăng , ánh mắt đầy điên cuồng và quyết tuyệt, như thể nuốt chửng Khương Hòa.

Khương Hòa dồn góc tường, cơ thể cô ngừng run rẩy vì quá sợ hãi, hai chân mềm nhũn, gần như vững , nước mắt kiểm soát mà chực trào , lăn dài má.

xin , đừng hại …”

Khương Hòa van xin, giọng tràn đầy tuyệt vọng và bất lực, như một con cừu chờ thịt.

lúc , đầu bếp hận thù che mờ đôi mắt, giơ gậy lên, chuẩn giáng cho Khương Hòa một đòn chí mạng. giây phút ngàn cân treo sợi tóc , Khương Hòa đột nhiên liếc thấy một chiếc lọ hoa bên cạnh giường, đó là thứ cô mua ở quán vỉa hè đó, ban đầu dùng để trang trí căn phòng tồi tàn .

kịp nghĩ nhiều, dùng hết sức bình sinh vươn tay cầm lấy lọ hoa, ném thẳng đầu bếp.

Chiếc lọ hoa bay vút trong trung vẽ một đường cung, lệch một li mà giáng thẳng đầu đầu bếp, “bốp” một tiếng, chiếc lọ hoa lập tức vỡ tan, những mảnh sứ văng tung tóe. Người đầu bếp kêu thảm một tiếng, hai tay ôm đầu, m.á.u tươi từ kẽ ngón tay tuôn xối xả.

Cây gậy gỗ trong tay cũng “choang” một tiếng rơi xuống đất. Khương Hòa nhân cơ hội đó lao cửa, dùng hết sức bình sinh mở cửa, khản cả giọng lớn tiếng kêu cứu: “Có ai ! Cứu với!”

Ông chủ quầy lễ tân thấy tiếng kêu cứu, giật tỉnh giấc, sắc mặt ông lập tức trở nên trắng bệch.

Ông kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy về phía phát tiếng động. Khi ông chạy đến phòng Khương Hòa, ông thấy bên trong hỗn loạn, Khương Hòa đang sụp xuống đất nức nở, còn đầu bếp thì một bên mặt đầy máu, dáng vẻ thảm hại dữ tợn.

Ông chủ cũng cảnh tượng mắt cho giật , ông sững sờ một lát, lập tức phản ứng .

Người đầu bếp thấy tình thế bất lợi, chuyện bại lộ, nếu tiếp tục dây dưa chỉ tự chuốc thêm rắc rối. Hắn bất chấp vết thương đầu, lao về phía cửa sổ.

Cửa sổ khóa, dùng sức đẩy cửa sổ , nhảy phắt ngoài, biến mất màn đêm.

Khương Hòa sụp xuống đất, nức nở. Ông chủ vội vàng tiến lên, xổm xuống an ủi cô: “Cô bé, đừng sợ, , chú báo cảnh sát .”

Loading...