Thập niên 80: Cuộc sống tươi đẹp sau khi xuyên - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-10-04 09:50:53
Lượt xem: 65
"Xem ra cậu ta vẫn chưa về nhà." Ngưu chính ủy chắp hai tay sau lưng, làm ra dáng vẻ lạnh lùng nói: "Nếu không cô qua đó nhìn cậu ta chút đi, coi chừng xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ buổi tối cậu ta vẫn chưa ăn cơm, cô nhớ mang theo một ít thức ăn."
Lâm Nghiên Thu vội vàng nói cảm ơn rồi chạy về nhà.
Mặc dù tính tình của Trình Gia Thuật rất tệ khiến người ta chán ghét nhưng cô cũng không muốn anh xảy ra chuyện gì.
Về đến nhà, cô liền hỏi Đại Bảo, Đại Bảo nói không thấy ba trở về.
Vì vậy cô biết anh vẫn đang ở trong quân đội, trước đó cô không biết hôm nay anh về nên hồi tối không có nấu cơm cho anh, hiện tại cũng không kịp làm cái gì nên chỉ có thể nấu một chén mì và cho hai quả trứng chần nước sôi vào.
Cô bỏ mì vào vạc cơm rồi đi, trước khi ra khỏi cửa Lâm Nghiên Thu không quên dặn dò Đại Bảo trông coi em trai và em gái.
Tuy rằng bộ đội và ký túc xá chỉ cách nhau một bức tường, nhưng Lâm Nghiên Thu chưa từng đi qua, cô chỉ biết phía đông căng tin có một cánh cửa nhỏ dẫn tới bộ đội.
Ngoài cửa nhỏ cũng có lính canh gác, Lâm Nghiên Thu đi đến, cô đang suy nghĩ không biết nên nói với lính gác như thế nào thì người lính đó đã nhận ra cô trước: "Chị dâu, chị tới tìm đại đội trưởng sao?"
Lâm Nghiên Thu nói phải, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cô cảm thấy người gác cửa này hơi quen giống như đã từng gặp ở đâu rồi.
Còn chưa đợi cô nghĩ kĩ, người lính gác nói: "Chị dâu vào đi, đại đội trưởng vẫn ở trong phòng chưa đi, là cái phòng vẫn sáng đèn đó."
Trong lúc nói chuyện, cậu ta đưa tay chỉ chỗ cho cô xem.
Lâm Nghiên Thu lúc này mới nhớ cô đã từng gặp cậu ta ở căng tin, cô cười nói cảm ơn rồi đi theo hướng cậu ta chỉ.
Quân khu rất lớn, phía tây là bãi bắn, doanh trại còn có nhà để xe, phía đông là hai tòa nhà văn phòng, Trình Gia Thuật đang ở tầng hai của tòa nhà ba tầng phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tuoi-dep-sau-khi-xuyen/chuong-89.html.]
Lâm Nghiên Thu tìm tới nơi rồi gõ cửa.
Trong phòng, Trình Gia Thuật ngồi ở trước bàn làm việc, anh đang lật xem một quyển sách quân sự, sau khi tắm rửa xong, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi quân lục, tay áo xắn đến khuyu tay làm lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ.
Dưới ánh đèn, ngũ quan sắc nét như được d.a.o gọt vô cùng nghiêm túc, thấy người tới là Lâm Nghiên Thu, anh chỉ ngẩng đầu nhìn rồi tiếp tục lật quyển sách trong tay.
Đây là lần đầu tiên Lâm Nghiên Thu đến đây, cô để vạc cơm ở góc bàn làm việc, nhịn không được nhìn trái nhìn phải, ánh mắt cô quét qua tủ tài liệu, ghế gỗ lim, bàn trà và cả tấm chân dung của vị lãnh đạo ở trên tường.
Cuối cùng Lâm Nghiên Thu mới dừng ánh mắt trên người anh, cô nhẹ giọng hỏi: "Ngưu chính ủy nói anh bị thương, ở chỗ nào vậy? Anh có muốn đến bệnh viện khám không?"
Sau khi Lâm Nghiên Thu hỏi xong mới phát hiện anh không muốn để ý tới mình mà chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm quyển sách trong tay.
Còn giả vờ làm người trí thức nữa chứ, ngồi nửa ngày cũng chưa lật sang trang tiếp theo.
Lâm Nghiên Thu đứng bên cạnh mất hứng gõ bàn mấy cái, sau đó cô lén nhìn anh.
Nghe nói anh đi huấn luyện bị thương, cô liền mang cơm đến đây, không nói tới chuyện ân cần hỏi han, chỉ riêng việc ôn nhu thân thiết đã làm cho người ta cảm thấy như gió xuân rồi, còn anh thì ngược lại, giống như một đại lão gia cao ngạo hờ hững.
Không để ý thì thôi, cô cũng không thèm phục vụ anh nữa.
Còn nữa, nhìn cái thân thể khỏe mạnh và đầy cơ bắp này của anh thì cũng chẳng giống bị trọng thương gì, cô nghĩ tạm thời cũng chẳng c.h.ế.t được.
"Tôi để cơm ở đây, anh muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi."
Nói xong, Lâm Nghiên Thu cũng không chút do dự quay đầu rời đi.
Vừa rồi Trình Gia Thuật còn giả vờ không để ý tới cô, thấy cô quay người đi thì mới ngẩng đầu gọi: "Quay lại đây! Tôi có chuyện muốn hỏi em."