Thập niên 80: Cuộc sống tươi đẹp sau khi xuyên - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-10-05 09:33:20
Lượt xem: 97
Bên ngoài, Ngụy Hồng đang ở trong phòng bếp làm đồ ăn sáng, thấy Trình Gia Thuật đến gần cửa phòng bếp, cô ngượng ngùng không biết nên đối mặt với anh họ như thế nào nên giả vờ bận rộn, hết xốc nắp nồi lên, lau bếp, lau bát đũa, chính là không dám nhìn anh họ mình.
Cô cũng không biết, hóa ra chuyện đó... Có thể làm thời gian dài như vậy, khó trách chị dâu càng lúc càng khóc to hơn.
Trình Gia Thuật ho khan một tiếng, dặn dò cô: "Em đừng gọi chị dâu ăn cơm, cứ để cơm nóng trong nồi, khi nào cô ấy tỉnh dậy sẽ ăn sau."
Ngụy Hồng gật đầu đáp ứng.
"Còn mấy đứa Đại Bảo, em cũng đừng cho chúng vào phòng làm ầm ï." Nói xong anh liền ra cửa.
Ánh sáng buổi sáng chiếu rọi trên cửa sổ thủy tinh của văn phòng, trên sân thể dục ngoài cửa sổ, hai binh sĩ đang thi đấu xà đơn bụng vòng quanh, người thua phải giặt vớ thối cho người khác một tuần, người vây xem càng ngày càng nhiều, tiếng huýt sáo không ngừng.
Trình Gia Thuật đứng ở bên cửa sổ nhìn một hồi, hôm nay tâm trạng anh rất tốt nên không lên tiếng ngăn cản, lúc này, chuông điện thoại vang lên, Trình Gia Thuật cầm lấy ống nghe, cả người nhanh chóng nghiêm túc lan lên.
"Nhận được, có thể lập tức xuất phát, toàn bộ đội viên đại đội A tùy thời chờ lệnh!"
Căn cứ phóng vệ tinh bên kia có địch trà trộn.
Phần tử đặc biệt đã cải trang thành nhân viên nghiên cứu khoa học trà trộn vào căn cứ, hơn nữa chúng còn lấy trộm bản thiết kế nghiên cứu và phát triển vệ tinh.
Trước mắt chưa biết tung tích của đối phương, nếu để hắn ta chạy trốn, tổn thất nhất định sẽ không thể tính được.
Bởi vì lần này xảy ra sự việc khẩn cấp, bộ chỉ huy lập tức liên lạc với bộ đội một ba chín gần nhất yêu cầu xuất động đại đội A toàn lực bắt giữ, nếu cần thiết có thể nổ s.ú.n.g tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tuoi-dep-sau-khi-xuyen/chuong-146.html.]
Trình Gia Thuật cúp điện thoại, sau đó đi tới bên cửa sổ, giọng nói lạnh lùng kêu mọi người tập hợp.
Lâm Nghiên Thu ngủ một giấc tới buổi chiều thấy đói bụng mới tỉnh lại, cô ngơ ngác nằm sấp trên gối không muốn cử động.
Chỗ nằm bên cạnh đã sớm không có ai, gối đầu vẫn được đặt trên chăn ở cuối giường.
Nếu như không phải mới đổi ga giường và sự khó chịu còn lưu lại trên người, Lâm Nghiên Thu thật sự cho rằng mình đã nằm mơ.
Bất quá cô hồi tưởng lại, tư vị vậy mà không tệ lắm, vốn kiến thức thiển cận của cô cho rằng loại trò chơi này rất nhàm chán, hai người dính lấy nhau không thú vị, hiện tại... ba ba vả mặt, xem ra lái xe lửa nhỏ thật vui.
Lâm Nghiên Thu không biết xấu hổ cười trộm, nhưng không lâu sau, cô liền thấy mất hứng.
Cũng không biết cô mất hứng cái gì, cô cũng không rõ nữa.
Chính là sáng sớm tỉnh lại không nhìn thấy anh, không hiểu sao trong lòng vô cùng ủy khuất, hoàn toàn không giống với chuyện cô tưởng tượng sau khi tỉnh lại.
Ngụy Hồng không biết cô có thể ngủ đến khi nào, liền để lại hai bữa cơm buổi trưa, có cháo kê trứng vịt muối, còn có một chén cơm trắng đầy cá kho, hạt gạo ngâm trong nước canh nước tương, hạt nào cũng đầy đặn tươi sáng, thịt cá đen cũng rất mềm, không có một miếng xương nào.
Lúc này Lâm Nghiên Thu cực kỳ đói bụng, cô cầm chén xúc cơm vào miệng khiến cái miệng nhỏ phình to ra.
Quả nhiên lái xe lửa nhỏ là một công việc rất cần thể lực, chính mình chưa từng phát lực còn mệt thành như vậy, người đàn ông kia thì sao nhỉ, anh có mệt hay không a?
Ngụy Hồng đứng ở một bên vừa nghiền nát đậu phộng vừa thỉnh thoảng nhìn trộm chị dâu mình, cô cảm thấy chị dâu nàng giống như đóa hoa bị tưới nước một đêm rốt cục nở rộ, da trắng lộ ra sắc đỏ, đôi mắt vẫn còn ngập nước xấu hổ ngượng ngùng chứa ẩn tình, vừa kiều diễm vừa mị hoặc, ngay cả một người phụ nữ như cô nhìn vào cũng rất thích.