Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-09-05 09:43:39
Lượt xem: 8
“Cháu có biết chị Linh Linh và anh Đại Quý đã phải nỗ lực bao nhiêu để có được cơ hội này hay không hả?
Chuyện tốt này mọi người cầu còn chẳng được, vậy mà đến tay cháu cháu lại dám chê bai ư? Ông thấy cháu đúng là không biết điều mà.”
Vừa nói, ông nội vừa vung roi để đánh cháu trai của mình.
Điền Trường Quý vừa tránh những đòn roi của ông nội, vừa đau khổ nói: “Ông ơi, suy nghĩ này của ông quá là lạc hậu rồi, tầm nhìn lại hẹp hòi, chỉ thấy một mẫu đất nhỏ bên này.
Bây giờ xã hội đã cải cách mở cửa rồi, ông nên nhìn xa hơn một chút đi, xem thủ đô, xem thành phố Ma Cao, xem đặc khu, thậm chí là xem Hồng Kông xem, ông xem người ta sống như thế nào rồi.
Những ông chủ lớn và ngôi sao lớn họ kiếm tiền trong một năm còn nhiều hơn chúng ta kiếm cả đời.”
“Tao đánh cái thằng nhỏ này, mày chỉ biết ra ngoài không học những thứ xấu, còn ông chủ và ngôi sao nữa à, mày định làm công việc tự do sao?
Đừng có nghĩ đến, nhà họ Điền không mất mặt như vậy đâu.
Nhà chúng ta có tám đời nghèo đói, sao lại sinh ra một người mang tư tưởng tiểu tư sản và theo chủ nghĩa tư bản như mày cơ chứ?
Hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ mày cho tốt mới được.”
Dù ông nội của Điền Trường Quý lớn tuổi hơn cháu trai đến năm sáu mươi tuổi, nhưng ông vẫn nhanh nhẹn không kém gì người trẻ.
Ông đuổi theo sau cháu trai, roi quất xèo xèo, cho thấy sự dẻo dai của tuổi già.
Cuối cùng, Điền Trường Quý bị ông nội đuổi cho đến kiệt sức, sau khi bị đánh một trận thì cũng miễn cưỡng đồng ý đi làm ở nhà máy lốp xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-89.html.]
Tại thôn Điền Gia, ở nhà ông nội của Tôn Biền, ông lão đã sớm biết tin nên gọi ba người cháu trai về bên và hỏi: “Nhà máy lốp xe đang tuyển công nhân, hợp tác xã có chỉ tiêu, hai anh em Vĩnh Phúc và Vĩnh Thọ đã nói muốn đi làm, Vĩnh Quý, cháu nghĩ thế nào?”
Vì đã biết tin sớm nên ông nội của Tôn Biền đã bàn bạc với các con trong nhà, cháu cả và cháu thứ hai của ông đều đồng ý đi làm.
Chỉ có đứa cháu nhỏ đang học thì lấp lửng muốn tiếp tục học xong rồi mới đi làm.
Ông nội của Tôn Biền nghĩ rằng, nếu tuổi không đủ mà đứa trẻ lại không quá hào hứng thì để cho nó tiếp tục học cũng được, việc trong nhà cũng đỡ phải tìm người giúp đỡ.
Nhưng không ngờ, lần tuyển công nhân này của nhà máy lốp xe đã hạ thấp độ tuổi tối thiểu xuống 16 tuổi, thấp hơn trước đó hai tuổi.
Giờ thì đứa cháu còn lại của ông cũng đủ tuổi rồi, nhưng con trai lớn và con dâu lớn của ông muốn cháu nhỏ nghỉ học ngay để đi làm ngay, nhưng không ngờ đứa nhỏ lại không muốn.
Vậy nên khi nghe ông nội hỏi thì Tôn Vĩnh Quý ngồi trên bệ giường cúi đầu nói nhỏ: “Ông ơi, cháu muốn tiếp tục học.”
Vừa nói xong thì mẹ của Vĩnh Quý liền đứng dậy rồi nói với con trai: “Học cái gì nữa hả con? Học cũng để sau này đi làm thôi.
Nếu con học giỏi, có thể thi đỗ vào đại học, thì cứ tiếp tục học. Mẹ sẽ nuôi con đến năm nào con học xong thì thôi.
Nhưng con biết thành tích học tập của mình mà, con có thể thi đỗ không? Nếu không đỗ thì cũng chỉ lãng phí thời gian thôi mà thôi.
Cơ hội tốt như thế mà bỏ lỡ thì không còn đâu.”
Tôn Vĩnh Quý nghe xong thì vẫn cúi đầu không nói gì, biết mẹ mình nói cũng có lý, cũng chỉ là vì tốt cho mình nhưng cậu vẫn muốn học, mặc dù không thông minh nhưng cậu rất thích đi học.