Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-08-25 16:13:55
Lượt xem: 8
Không thể kìm nén được nữa nên Tôn Biền lại vào trong phòng rồi lấy ra hai hộp đóng gói của các tác phẩm nghệ thuật mà cô đã cất giữ một cách rất cẩn thận.
Để không làm hỏng các hiện vật bên trong nên Tôn Biền sẽ không dễ dàng mở hộp trừ khi cần thiết, và ần này cô cũng chỉ định nhìn qua hộp cho đã mắt mà thôi.
Ôi, cảm giác có những món đồ tốt mà không có ai để chia sẻ thực sự rất buồn bực đi.
Cha mẹ cô luôn chú trọng đến những món đồ dùng thực tế nên không mấy quan tâm đến những thứ vẽ vời hay chữ nghĩa này.
Anh trai cô thì tính cách rất tốt, nhưng về góc độ thưởng thức nghệ thuật thì anh ấy lại quả là một kẻ gàn dở.
Cậu em trai Tôn Ký thì có chút mắt nhìn hơn, nhưng nếu đầu óc cậu bé không đặt vào những thứ này, thì bà ngoại cũng sẽ không thường xuyên nhìn cháu ngoại thông minh ấy mà thở dài tiếc nuối.
Ừm, vẫn phải tìm thời gian đón bà ngoại qua đây mới được, với sự mắt nhìn của bà thì chắc chắn bà ấy sẽ thích hai tác phẩm này cho mà xem.
Nghĩ đến những tác phẩm, Tôn Biền lại nhớ đến ý tưởng "Hoằng Đồ Đại Chí" của mình vài ngày trước ở trường sư phạm.
Nếu như thực sự có thể như cô mong muốn thì thế giới này sẽ trở nên tuyệt vời biết bao.
Nhưng khi nghĩ đến các bậc thầy nổi tiếng, hầu hết họ đều ở Bắc Kinh hoặc Thượng Hải, hoặc sống ở quê nhà hoặc đi khắp nơi để tìm kiếm cảm hứng và sáng tác nghệ thuật khiến cho Tôn Biền cảm thấy bất kể là muốn tiếp cận hay muốn nương nhờ để xin tác phẩm thì chi phí cho chuyến đi.
Chỗ ở cũng chắc chắn không thể thiếu được, trong khi đó hiện tại cô lại thiếu tiền.
Nhớ lại mẹ cô đã nói rằng cô đừng nghĩ đến việc nhận tiền tiêu vặt từ gia đình trong quý này thì Tôn Biền không khỏi vò đầu bứt tai, có vẻ như cô phải nghĩ cách kiếm tiền từ chỗ khác rồi.
Nhưng hiện tại, với tình hình xã hội như vậy thì có cách nào kiếm tiền phù hợp với một nữ sinh chưa trưởng thành như cô không đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-82.html.]
Suy nghĩ mãi thì cuối cùng Tôn Biền đã chú ý đến những tạp chí cô mới mang về gần đây.
Sau khi cuộc đại loạn kết thúc thì những quan điểm và tư tưởng trước đây bị đàn áp nghiêm trọng hiện đang được phát triển một cách mạnh mẽ.
Thơ ca, tiểu thuyết, văn xuôi, và tất cả các lĩnh vực văn học đang bùng nổ với lượng lớn nhân tài xuất hiện.
Hậu quả của việc các tác giả có nguồn cảm hứng tràn trề là kéo theo một lượng lớn độc giả thế hệ mới.
Những người từng bị "sa mạc hóa" trong tư duy giờ đây lại như những mảnh đất đai khô cằn tham lam hút lấy từng chút tư tưởng văn học từ sách vở.
Tôn Biền tự nhận thấy văn phong của mình không phải là xuất chúng, nhưng trí tưởng tượng của cô lại rất phong phú.
Mặc dù sau này thường bị gia đình và bạn bè trêu chọc là chỉ giỏi mơ mộng ban ngày, nhưng Tôn Biền thực sự đã viết ra những giấc mơ ban ngày đó, và từ đó tạo ra giá trị, làm phong phú thêm ví tiền của mình.
Hiện tại, với tình hình tài chính eo hẹp thì Tôn Biền quyết định trở lại với nghề cũ, cô dự định gửi bài cho các tạp chí và báo chí xem có thể kiếm được chút tiền nhuận bút nào hay không.
Đây là cách kiếm tiền phù hợp nhất với tình trạng hiện tại mà cô có thể nghĩ ra.
Cô lấy một chồng giấy ghi chú có hoa văn đỏ in chữ "Dành cho nhà máy điện" và bắt đầu suy nghĩ rồi cầm bút viết thử.
Cô biết rõ khả năng của mình, những báo chí chuyên về văn học, nhấn mạnh nội dung và ý nghĩa thì tạm thời để sang bên.
Cô sẽ nhắm đến một số tờ báo địa phương và các tạp chí tiểu thuyết có tính phổ thông hơn để thử nghiệm.