Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-07-19 21:35:39
Lượt xem: 10
Học sinh có điều kiện có thể trực tiếp mang theo phiếu giảm giá, nếu thiếu phiếu thực phẩm cũng có thể trực tiếp mang thức ăn và đến nhà ăn để đổi đồ ăn lấy phiếu giảm giá. Tóm lại nhà trường sẽ tìm mọi cách để cung cấp thức ăn cho học sinh.
Cậu con trai út của gia đình chú Tôn Biền đang học trường cấp 3 ở thị trấn. Thanh niên đã 17, 18 tuổi đã đến tuổi ăn mạnh rồi, khẩu phần ăn của trường không đủ ăn nên mỗi tháng gia đình phải chuẩn bị mười lăm suất ăn cho cậu.
Không phải nhà họ Điền không có đủ phiếu giảm giá cho con cái mà là gia đình có đủ lương thực nên không cần sử dụng đến phiếu giảm giá thực phẩm.
Sau khi đồng ý gửi đồ ăn cho cháu trai, ông nội Điền nhìn những người khác. Bà Điền vào nhà tìm một số tờ tiền, đưa cho ông rồi nói: “Mang về cho tôi một hộp son dưỡng ẩm nhiều màu. "
Thứ mà bà cụ muốn là một loại mỹ phẩm, được đựng trong một chiếc hộp sắt nhỏ, có chữ trắng trên nền đen, xung quanh có hoa màu đỏ và tím, giống nhãn hiệu với một loại phấn mà cặp đôi mới cưới sử dụng.
Loại son dưỡng ẩm đựng trong hộp thiếc nhỏ này không hề đắt tiền, hộp nhỏ chỉ vài đồng xu là có thể dùng được rất lâu. Bà Điền rất thích dùng những hộp mỹ phẩm nhỏ gọn dễ mang theo này làm dầu dưỡng tay.
Ông Điền nghe xong mỉm cười gật đầu rồi đi tìm những người khác. Con trai và cháu của ông nói không cần, nhưng Tôn Ký đã trực tiếp kéo chị gái lên xe lừa, ý nói muốn cùng vào trong thành phố với ông nội của mình.
Tôn Biền bị kéo một cách ngơ ngác lên xe, nói với em trai mình.
“Muốn đi thì tự mình đi. Chị không muốn vào thành phố đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-61.html.]
"Chị ơi, nửa tháng nữa là bắt đầu học rồi. Chị không muốn mua một ít đồ dùng học tập mới cho kì học cấp 3 lần tới à?
"Đúng là chị thực sự cần một ít, nhưng không cần phải vào thành phố làm gì, tầng dưới nhà của chúng ta có một cửa hàng, ở trong đó có mọi thứ mà.”
"Cửa hàng nhỏ đó làm sao có thể so sánh với trung tâm mua sắm được. Cửa hàng văn phòng phẩm trên đường phố có rất nhiều đồ tốt, giá cả cũng rẻ hơn cửa hàng bên dưới nhà của chúng ta."
Nghe vậy, Tôn Biền nghiêng đầu nhìn em trai mình hỏi: "Em lại muốn mua cái gì?"
Cô làm sao lại không hiểu tiểu tử này chứ, tự dưng chăm chú ân cần với cô như vậy, chắc là vì có thứ muốn mua nhưng lại không có tiền nên mới đổ lên người mình đây mà.
Tôn Ký nghe vậy gãi đầu cười hì hì mà không nói gì. Tôn Biền nhìn thấy vậy liền nhướng mày định nhảy ra khỏi xe.
"Không, không, không, đừng mà chị ơi, em dùng hết cục tẩy rồi. Em thực sự cần một cục tẩy khác."
"Không phải em vừa mua cục tẩy trước kỳ thi cuối kỳ sao? À, em lại dùng tay cắt cục tẩy mới để chơi à?"