Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-06-17 17:09:45
Lượt xem: 19
Sau một lần chuyển kiếp này Tôn Biền cũng không có quá nhiều sự thay đổi.
Bàn tay vàng trong truyền thuyết kia cô cũng chưa từng thấy qua.
Từ nhỏ đến lớn cô chỉ sống như một người không thể bình thường hơn, vẫn chỉ ăn cơm ngủ nghỉ học tập.
Mà thực tế cũng chứng minh cho Tôn Biền thấy rằng chỉ số thông minh của cô cũng không tăng lên sau lần chuyển kiếp này.
Tôn Biền từ trước đến nay không phải là người thông minh, điểm này cô cũng đã biết từ kiếp trước.
Sở dĩ kiếp này có thể giữ cho thành tích không quá tệ.
Cũng được mọi người khen là thông minh là vì chương trình tiểu học và trung học tương đối đơn giản với người đã có kiến thức nền tảng như cô.
Hơn nữa học sinh ở trường của nhà máy điện cũng không phải quá xuất sắc.
Đến khi vào học cấp ba ở huyện thì ở đây đều là học sinh từ những nơi khác sau khi thi tuyển mới được vào học.
Bọn họ nếu không thông minh thì cũng là chăm chỉ, hoặc cũng có người vừa thông minh lại còn vừa chăm chỉ.
Tôn Biền cũng đã đoán trước được sau khi lên cấp ba thì những lợi thế bản thân có được từ kiếp trước sẽ không còn vận dụng được quá nhiều nữa.
Vì để trang bị trước kiến thức của năm đầu cấp ba mà Tôn Biền đã cố ý mượn toàn bộ sách giáo khoa lớp 10 của anh họ vào tuần trước.
Sau khi bỏ công ra tìm tòi một phen thì cô cũng lấy lại được một chút tự tin.
Mặc dù nội dung chương trình học có chút khác nhưng 70% vẫn rất giống những gì cô đã được học từ trước, phần lớn kiến thức cũng không bị thay đổi quá nhiều.
Nhất là môn tiếng Anh, Tôn Biền phát hiện mình vẫn có lợi thế rất lớn ở môn này.
Với trình độ của cô thậm chí còn có thể vượt xa sách giáo khoa hiện giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-55.html.]
Thật sự phải cảm ơn bản thân vì năm đó đã tham gia kì thi ngoại ngữ tiếng Anh CET-4 và CET-6...
Nếu như bây giờ hỏi một câu rằng Tôn Biền sau khi chuyển kiếp sẽ như thế nào, cô chắc chắn sẽ trả lời rằng nên như thế nào thì sẽ là như thế đó.
Bởi vì vận mệnh của con người không được định đoạt từ việc chuyển kiếp mà là phụ thuộc vào tính cách của họ như thế nào.
Chỉ là Tôn Biền đã chuẩn bị kĩ càng cả rồi, không thông minh cũng không có gì đáng sợ.
Điều đáng sợ hơn là khi biết bản thân mình có nhiều thiếu sót nhưng lại không muốn bù đắp đi những thiếu sót đó.
Một người kém thông minh như cô chỉ cần chuyên tâm chăm chỉ và nỗ lực nhiều hơn thì cô tin rằng bản thân nhất định sẽ có cơ hội nhận được tờ giấy báo trúng tuyển đại học quý giá kia thêm một lần nữa.
Nhà ông ngoại Tôn Biền nằm ở sâu trong thôn, nhà ở thôn này phân bố cũng rất có quy luật.
Nhà nào ở càng lâu thì sẽ càng nằm sát chân núi, còn nhà nào càng mới thì sẽ càng gần với đường thôn, nghe nói như vậy là do đa số ruộng đất của dân làng đều là ở trên núi.
Khi đó vì để tiện cho việc trồng trọt nên người dân cũng đã xây nhà gần ruộng của mình.
Hoạt động trao đổi giữa thôn làng, nhà máy cùng với thị trấn ngày càng diễn ra mạnh mẽ.
Do đó để có thể tới lui ra vào một cách thuận lợi mà người ta đã xây nhà cạnh bên con đường lớn này.
Tôn Biền một đường đi về hướng nhà ngoại, lúc đi ngang nhà của ông bác thì nghe thấy một trận khóc la thảm thiết.
Không cần nói cũng biết nhất định là ông lão sau khi về nhà đã động tay dạy dỗ đứa cháu trai ăn mặc quái dị của mình.
Nghe tiếng kêu la inh ỏi của Trường Quý, sau đó còn có tiếng khuyên ngăn của bà bác, Tôn Biền chỉ có thể đồng cảm rồi bước nhanh qua khỏi nhà ông bác.
Đạp trên những hòn đá mà băng qua con suối nhỏ sau nhà, Tôn Biền nhìn thấy ở phía Tây ngôi nhà có vài bà lão đang cầm quạt ngồi dưới gốc cây dại hóng mát.
Hiện giờ cuộc sống thiếu thốn nên cũng chẳng ai có tiền đâu mà đi đến cửa tiệm mua về mấy loại quạt xếp nhựa có in hình người đẹp hay phong cảnh sông nước hữu tình.