Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 50
Cập nhật lúc: 2024-06-10 17:37:35
Lượt xem: 23
Những người đi cùng chú rể đến đón dâu cũng tỏ vẻ căng thẳng, nhất là người mặc âu phục màu xám tro cài thêm hoa hồng ở trước n.g.ự.c kia.
Mồ hôi cũng đã bị thấm ướt ra ngoài, cũng không biết là do nóng hay còn bởi thứ gì khác.
Phía sau chiếc xe ngựa đón dâu còn có sáu bảy thanh niên trẻ đoán chừng năm hai đại học cũng đạp xe đạp tới, bọn họ đều là bạn của chú rể, cũng đến đón dâu cùng.
Nếu như nhà gái có nhiều người đưa dâu thì chỗ trên xe ngựa phải nhường lại cho những người đó.
Bọn họ sẽ phụ trách chở những người nhường chỗ kia về.
Nhà của ông chú Hai Tôn Biền cũng tương đối rộng rãi, nên xe ngựa từ xa chạy đến cổng mới bắt đầu dừng lại.
Thấy họ hàng đón dâu bên kia đã xuống xe, nhà gái cũng treo pháo hoa lên cửa rồi đốt chúng, Tôn Ký chỉ huy đám nhóc ở trong sân tự tìm chỗ tốt để chặn cổng thật kĩ càng.
Bọn chúng cũng chỉ là chặn cổng lại thôi, cũng không có khóa lại.
Trong lòng đám khỉ con này cũng tự biết rõ rằng thật ra chặn cổng cũng chỉ là tạo bầu không khí vui tươi cho buổi lễ mà thôi.
Sẽ không phải là thật sự đóng cổng mà không cho người ta vào.
Nếu như bọn chúng thật sự đóng cổng kĩ càng không cho ai vào thì cô dâu sẽ không vui, đến khi đó mọi người cũng sẽ rất khó xử.
Chú rể đối với nhà cô dâu cũng rất quen thuộc, anh ta đứng ở cổng cũng không có nôn nóng chút nào.
Chờ người thân bạn bè xuống xe hết thì anh ta mới đến trước cổng nhà gái, mắt nhìn xuyên qua khe hở rộng lớn của hàng rào sắt mà thấy được Tôn Ký dẫn đầu một đám.
Chú rể là học trò của ông ngoại Điền, mấy năm trước vẫn luôn đi theo ông ngoại Tôn Biền học làm thợ mộc.
Nói đến mới thấy cũng có thể coi ông ngoại Tôn Biền là người se duyên cho cuộc tình này, dù sao đôi bên cũng đều là nhờ có ông lão giới thiệu cho mới biết nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-50.html.]
Ông ngoại Điền đã dạy học trò thì nhất định phải dẫn theo bên người để tự mình truyền đạt lại.
Mà ba anh em Tôn Biền bọn họ đều sẽ về nhà ngoại vào kì nghỉ hè và nghỉ đông hàng năm, do đó mà tất nhiên bọn trẻ nhà họ Tôn đều sẽ quen biết với đám học trò của ông ngoại Điền.
Nhất là cậu nhỏ Tôn Ký này, tinh ranh nghịch ngợm vô cùng, chuyện chặn cổng lại chắc chắn là ý tưởng của cậu.
Cổng bên ngoài nhà cô dâu là một hàng rào sắt, khe hở ở giữa có thể thoải mái đ.ấ.m ra một quả đ.ấ.m tay, trên thực tế đa số cổng nhà ở nông thôn đều sẽ là như vậy.
Bình thường căn bản cũng không khóa lại làm gì, đi ra đi vào cũng sẽ chỉ khép cổng lại để phòng khi thú nuôi trong sân chạy ra khỏi nhà mà thôi.
Hiện tại chú rể cúi người xuống cách một hàng rào mà nói với Tôn Ký rằng: “Tiểu Ký, mở cửa ra cho dượng được không?
Dượng có mang theo kẹo đường tới này, mở cổng ra đi rồi cho cháu ăn kẹo đường nhé.”
Trẻ con ở thời này cũng không phải chỉ cần muốn là sẽ có kẹo để ăn ngay được, để sản xuất và bán kẹo ra với số lượng lớn cần phải có đầy đủ tem phiếu.
Hơn nữa giá cả cũng rất đắt, người bình thường sẽ không để cho con ở nhà ăn thứ này một cách tùy tiện lãng phí.
Nếu như là ngày thường thì chiêu này chắc chắn sẽ có tác dụng, nhưng tiếc là trong đám gả con gái hôm nay.
Ông Hai đã bày ra rất nhiều bánh kẹo, hạt dưa và đậu phộng để mời khách nên đám nhóc này cũng đã lấy không ít kẹo cất vào trong túi mình rồi.
Tôn Ký mang một túi đầy ắp bánh kẹo mà đường đường chính chính từ chối “Hối lộ” này của chú rể.
Cậu bày ra bộ dáng của một vị tướng hùng dũng trong thời chiến, tay nắm chặt vung ra một quả đ.ấ.m mà nghĩa khí nói rằng: “Không được, nhiệm vụ của chúng tôi hôm nay là sẽ canh kỹ cái cổng này.”
“Anh bạn nhỏ à, cũng không cần phải canh kỹ lắm đâu, mau để cho chúng ta vào đi mà.”
Họ hàng nhà trai cùng đi theo đến đón dâu thấy đám Tôn Ký vẫn còn nhỏ tuổi nên lại muốn dụ dỗ.