Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 46

Cập nhật lúc: 2024-06-06 14:48:19
Lượt xem: 26

Loại hạt mồng tơi này còn có thể ăn được, là trái vặt linh tinh mà bọn nhỏ thường hay thấy trong thôn, nghe nói nó còn là dược liệu, có thể trị đau răng và cả đau họng.

Thứ đồ này cũng tốt, chỉ là màu sắc có hơi bẩn, một khi đã dính lên quần áo thì phải giặt qua mấy lần mới có thể giặt sạch được.

Điền Trường Quý nhìn quần áo của mình mà cảm thấy đau lòng không thôi, cũng chỉ có thể tránh né từng đợt tấn công đang ập tới, nhưng mà bọn nhóc này quá đông nên ném ra cũng thật là nhiều hạt, cuối cùng anh ta buộc phải che chắn mà vội vàng chạy đi, ba chân bốn cẳng mà chạy thẳng rồi leo lên đầu tường.

“Mấy đứa làm gì vậy hả?” Điền Trường Quý ôm lửa giận trong lòng đứng từ đỉnh tường nhìn xuống kêu.

Tôn Ký đứng ở dưới chống nạnh nhìn anh ta hét: “Tảo Thương không phải đã nhảy xuống sao? Đường Tháp cũng đã nhảy, cho nên hay là anh cũng nhảy xuống đi, nhảy nha, anh cũng nhảy đi mà!”

Cái khí thế hùng hổ kia, đám xung quanh cũng nhìn đến ngu người rồi.

Hô xong cậu lại nhìn người đang đứng trên tường mà nói: “Anh Trường Quý, làm sao hả, cảnh truy đuổi kinh điển trong phim, anh lại còn là nhân vật chính nhảy tường siêu ngầu, có hài lòng không nào?”

Điền Trường Quý nghe vậy thì nét mặt u ám nhìn lên áo sơ mi bị nhuộm thứ nước màu tím đen kia.

Hahahahaha

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-46.html.]

Các cô gái đứng xem toàn bộ diễn biến câu chuyện lúc này cười đến nghiêng ngả, cô em gái họ của Tôn Biền còn nói: “Chị Tiểu Biền, đám nhóc kia xấu tính thật đấy, nhất là em trai của chị nha.”

Tôn Ký đang đứng dưới chân tường chặn Trường Quý nghe vậy phản bác ngay: “Chị Hồng Mai, chị nói vậy là không đúng rồi, bọn em đều rất ngoan ngoãn nghe lời nhé, anh Trường Quý muốn được làm vai chính thì bọn em giúp anh ấy làm, một nhóm chơi nhiệt tình đến vậy còn tìm được ở đâu nữa chứ?”

Điền Hồng Mai nghe vậy thì bĩu môi một cái, lòng nói cậu chỉ biết lừa mình dối người, nhưng lời này cô ấy lại không dám nói thẳng ra miệng, thằng nhóc Tôn Ký này rất láu cá, cô ấy cũng không muốn bị đám khỉ đó chọc ghẹo suốt ngày đâu.

Cuối cùng ném hết hạt mồng tơi trên tay rồi, Tôn Ký lại cảm thấy nhàm chán, cũng không thèm chặn người nữa, một đám nhóc lại kéo nhau đi đến chỗ khác chơi tiếp, một đứa trong đám còn vừa đi vừa nhỏ giọng thầm thì: “Cho vài viên kẹo là nghĩ đến việc dụ dỗ chúng ta rồi ư, tưởng bọn này là trẻ con chắc?”

Điền Trường Quý cuối cùng vẫn nhảy xuống khỏi tường, chỉ là trước khi xuống anh ta cũng đã ngồi trên đó khoảng nửa canh giờ.

Vốn dĩ cũng không có ý định xuống, nhưng do cái quần ống loe kia đang dần bị rách ra, chỉ cần một cử động nhỏ nữa là quần lót phía trong cũng sẽ lộ ra ngoài, anh ta không dám nhúc nhích cũng chỉ có thể đứng trên tường mà giương mắt nhìn.

Thật ra loại chuyện leo lên đỉnh tường ngồi như anh ta sẽ rất dễ gây chú ý đến người khác, nhưng hôm nay lại có tiệc cưới nên sẽ rất đông người, do đó mà không gian cũng chật chội vô cùng, đừng nói là đỉnh tường, kể cả có ngồi lên trên nóc nhà cũng sẽ không có ai chú ý đến nhiều.

May là Tôn Biền vẫn luôn quan sát Điền Trường Quý, sau đó phát hiện cử động của anh ta có chút lạ nên gọi anh của anh ta là Điền Trường Lễ tới hỏi, nếu không thì chắc có lẽ Trường Quý kia vẫn sẽ ngồi một đống ở đấy mãi.

 

Loading...