Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-06-02 12:08:45
Lượt xem: 32
Những đứa trẻ khác trong thôn hợp sức kéo cậu bé lên, vì nước sông không quá sâu nên cũng không có nguy hiểm gì nhiều.
Chỉ là giày và quần của cậu lúc này đã ướt sũng, cậu bé không dám về nhà chỉ có thể mở miệng khóc lớn bên bờ sông.
Sau đó không ngờ đứa trẻ đó được bà ngoại Tôn Biền dẫn đem về nhà.
Sau khi cởi chiếc quần ướt ra thì để cậu bé lên giường rồi nhét cậu vào trong chăn, dùng lò hong khô giày và quần cho cậu bé ấy.
Thì ra đứa trẻ đó chính là Trường Quý ông bác, Tôn Biền không quen biết anh ta.
Ấn tượng sâu sắc nhất chỉ là hình ảnh cậu bé rúc vào trong chăn nằm trên giường run lẩy bẩy.
Ra là Trường Quý đó à!
Cái đầu củ cải nhỏ kia sao bây giờ lại trở nên như vậy rồi?
Trong lòng nghĩ vậy nên Tôn Biền cũng lên tiếng hỏi, cô em gái nãy giờ vẫn luôn cạnh cô nghe vậy thì nói: “Năm ngoái nghe nói bác hai nhà ông nội đi làm ở phía nam.
Mặc dù đi chưa được lâu nhưng khi trở lại nói rằng ở bên đó làm rất tốt, còn nói cuối năm sẽ dẫn mọi người qua đó làm cùng ông ấy.
Người trong thôn nghe ông ấy nói đến chuyện qua đó, vừa cảm động lại vừa chờ mong, đầu xuân năm nay thật sự có không ít người đi theo ông ấy qua đó làm.”
“Cho nên Trường Quý cũng đi theo bác hai qua đó? Vậy chuyện học tập của anh ta thì tính làm sao?”
Tôn Biền mơ hồ nhớ rằng, tuổi tác của người này cũng không quá chênh lệch với anh cả của cô, cho nên bọn họ có thể học cùng cấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-43.html.]
Nếu vậy thì năm nay có lẽ vẫn phải còn đi học, ít nhất là trong nửa năm này vẫn sẽ còn.
“Không học nữa, quê chúng ta quản cũng không có nghiêm lắm, đến trường chào hỏi vài câu rồi đưa tiền là sẽ có ngay một cái bằng tốt nghiệp.”
“Như vậy cũng được nữa hả?”
“Làm sao mà không được chứ? Dù sao thì anh Trường Quý học cũng không tốt, năm nào cũng thi cuối kì rớt cả, học sinh không thi đỗ trường cấp ba chẳng lẽ còn không cho người ta đi kiếm sống bằng đường khác sao chứ?
Thật ra cũng không phải chỉ có mỗi trường của anh ta, có nhiều trường cấp hai, nếu như người nào cảm thấy bản thân không thể thi đỗ cấp ba thì sẽ đều làm vậy.
Chờ đến khi kì thi tới thì đi thi, sau đó ngồi chờ được cấp bằng tốt nghiệp là xong. Đám người này không đi học giáo viên còn cảm thấy nhẹ nhõm, khỏi phải tốn sức can thiệp vào nhiều.”
“Cho nên bây giờ Trường Quý trở về để đi lấy bằng tốt nghiệp à? Bọn họ nói phía nam, em có biết là nơi nào không?
“Nghe nói là cái gì Quyến đấy? Chính xác là cái gì cũng không nhớ nữa.
Đúng rồi, anh ta trở về cũng với bác hai đấy, bằng tốt nghiệp đã phát về nhà rồi, nói là dự đám cưới của chị Thục Phân xong rồi sẽ rời đi.
Nghe nói phía nam bên kia sống rất tốt lại còn được trả nhiều tiền hơn, có không ít người lần này cũng muốn theo qua đó xem thử.
Nhưng mà ngày hôm đó anh ta về đây cũng không giống thế này đâu, chẳng qua cũng chỉ có chải tóc ngôi giữa rồi đeo thêm kính con cóc mà thôi, cái áo sơ mi hoa cùng với quần ống loe kia cũng không biết mặc khi về lúc nào?
Cô em gái nhỏ vừa nói xong thì chị ruột cô ấy ở bên này bật cười thành tiếng rồi nói với em mình: “Con bé ngốc này, tính tình của ông nội em còn không biết hay sao, nếu như Trường Quý dám mặc như vậy trở về, chắc chắn ông nội sẽ cầm xẻng đuổi anh ta ra ngoài mất thôi.
Dám chắc bộ quần áo kia là anh ta mua vào sáng sớm để chuẩn bị cho ngày hôm nay mặc đấy.”