Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-06-02 12:06:40
Lượt xem: 26

“Cái gì, đây gọi là quần ống loe à, nhìn cũng thật là kì dị quá đi. Hơn nữa cái loại quần này chắc là dễ bẩn lắm nhỉ? 

Nhìn cái ống quần rộng thùng thình kia kìa, làm cây chổi để quét cũng được luôn đấy.

Lúc nãy em thấy anh ta đi qua trước mặt, phía sau cũng không có rác nữa, hay là sau này mỗi ngày đều để cho anh ta đi qua đi lại vài vòng trong sân nhà chúng ta được không, như vậy thì chúng ta cũng sẽ không cần phải quét sân nữa.”

Tôn Biền nghe vậy cũng không nhịn được nữa mà ôm bụng cười lớn, bởi vì cô em này sử dụng từ ngữ cũng thật quá thú vị rồi.

Cái gì mà để cho người ta mặc quần ống loe đi khắp nơi, thật sự xem anh ta như một cây chổi di động mà đem đi khai thác triệt để công dụng.

Cũng không biết tại sao Tôn Biền lại cười.

Cô em họ bên cạnh phồng mang trợn má mà nói rằng: “Chị Tiểu Biền, chị đừng cười nữa mà, chẳng lẽ em nói không đúng sao? 

Cái áo sơ mi hoa cùng với chiếc quần ống loe đó thật là gai mắt quá đi, cũng chỉ có cái kính con cóc kia là còn nhìn được.”

Có ghét thì cũng sẽ có thích, chính là chị ruột của cô em họ này, từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn chằm chằm chiếc quần ống loe kia, xem ra là rất thích nó.

Em gái cô ta thấy vậy thì lập tức nói: “Chị, chị đừng có để ý nó nhé, chị cũng biết tính khí của bố mà, nếu như chị dám mặc như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ lấy chổi lông gà đánh chị đấy.”

Cô gái trông khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi kia nghe vậy thì mặt lập tức biến sắc, cũng không dám tiếp tục nhìn chiếc quần ống loe đó nữa.

Chỉ là trong mắt cô ta chứa sự tiếc nuối mà ai cũng nhìn ra được, cái miệng nhỏ nhắn kia cũng bắt đầu trề ra.

Vì để tránh cho hai chị em cãi nhau, Tôn Biền lập tức nói sang chuyện khác, chỉ cái người vừa mới đi qua.

Bây giờ đang đi vào sân nhà của ông Hai mà hỏi: “Người đó là ai? Sao tôi thấy lạ thế nhỉ? Là người của thôn chúng ta sao?”

“Chị Tiểu Biền, chị không nhận ra anh ta hả? Đó là Trường Quý, là cháu nội của ông nội đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-42.html.]

Người được gọi là ông nội kia là anh họ của ông ngoại Tôn Biền, Tôn Biền phải gọi người đó là ông bác.

Đó là cháu nội của ông bác ư? Tôn Biền nghe vậy thì trong đầu lập tức lóe lên một đoạn kí ức.

Vào ngày đông nào đấy, một đám trẻ con mặc bộ quần áo vải bông dài chạy tứ tung khắp nơi.

Dù bên ngoài trời đang vô cùng rét buốt lại còn có gió tây bắc thổi qua từng cơn gió lạnh nhưng cũng không dập tắt được nhiệt huyết của bọn trẻ.

Bọn chúng chùi nước mũi, xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé đã bị đông cứng.

Sau đó áp lên đôi tai đỏ bừng mà chạy như điên, cũng không biết là đang chơi trò gì.

Rất nhanh trời đã đổ tuyết, đứa bé trai thấy vậy càng phấn khích hơn mà bốc từng nắm tuyết ở trên đất bắt đầu ném nhau loạn xạ.

Trong đám trẻ kia có một đứa gầy bé hơn hẳn, mang giày đen bông vải bố cùng áo bông quần bông, mặc lên người cậu bé lại có chút không vừa.

Vừa nhìn là biết ngay đó không phải quần áo và giày của cậu, hẳn là đồ của anh trai sau khi mặc chật thì đem để lại cho cậu mặc.

Trong thời đại thiếu thốn của cải, hầu như nhà nào cũng đều sẽ như vậy.

Một bộ quần áo của anh cả mặc không vừa thì để lại cho anh hai, anh hai lại truyền cho đứa sau nữa.

Nếu như vẫn còn có em trai hay em gái, thì lại cứ thế mà truyền tiếp, truyền cho đến khi nào bộ quần áo biến thành miếng vải rách thì mới thôi.

Sau đó đám trẻ cũng không biết làm sao mà lại chạy đến chơi ở con sông băng trong thôn, đầu mùa nên băng trên mặt sông vẫn chưa cứng hoàn toàn.

Cậu bé nhỏ người kia lại là đứa xui xẻo, một cước đạp vỡ mặt băng kia rồi rơi xuống sông.

 

Loading...