Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-06-01 17:59:30
Lượt xem: 28
Thời gian từng giờ trôi qua, người thân bạn bè cũng lần lượt đi tới tham dự tiệc cưới, rất nhanh Tôn Biền đã nhìn thấy họ hàng của dì út và ông chú Hai.
Người lớn tụ tập lại với nhau dĩ nhiên là sẽ tán gẫu, còn bọn nhỏ tụm lại thì cũng chỉ có chơi đùa, thời này có nhà nào mà không có vài đứa trẻ? Ba, bốn đứa có khi còn được xem là ít.
Mặc dù chính sách kế hoạch hóa gia đình ở đây đã được thi hành mấy năm rồi, nhưng đối với những người ở quê với dân trí thấp mà nói thì cho dù có bị phạt tiền họ cũng phải sinh thêm vài đứa nữa.
Cũng may những đứa trẻ nghịch ngợm như khỉ đó đại đa số đều là con trai, các cô gái cỡ tuổi của Tôn Biền đều đã qua cái thời giả trai điên khùng ấy rồi, bọn họ bây giờ đang đem ghế đặt cạnh gốc cây liễu lớn ở phía tây nhà ông Hai, vừa hóng mát,nghe radio, vừa cười đùa nói chuyện với nhau.
Cái radio kia là Tôn Ký vừa mới thay Tôn Biền chạy về nhà bà ngoại đem ra ngoài, ban đầu các cô gái này cũng không có ý định tụ tập ở ngoài sân, nhưng bởi vì nhà ông chú Hai của Tôn Biền đã quá đông người, không có chỗ để ngồi nữa nên bọn họ đành phải đi ra ngoài.
Bọn họ như thế vẫn được xem là tốt, ít ra còn có chỗ mát mẻ để ngồi, ngược lại đám Tôn Tuấn thì phải phơi nắng trên nóc nhà.
Các cô gái này đều cỡ tuổi Tôn Biền, tất cả đều khoảng từ mười năm đến mười tám tuổi, tuổi này ở quê nếu như không còn đi học thì căn bản sẽ phụ giúp gia đình thêm mấy năm, sau đó đợi đến khi chuẩn bị đầy đủ đồ cưới rồi sẽ kết hôn.
Ở chỗ bọn họ có một quy tắc, con gái chỉ làm việc cho mẹ mình, trừ khi có mối quan hệ vô cùng thân thiết, nếu không các cô sẽ không tùy tiện làm việc cho người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-40.html.]
Cho nên hiện tại những người nấu ăn trong sân đều là chị dâu và con dâu trong nhà, còn những đứa nhỏ hơn thì được mấy đứa lớn dắt đi chạy nhảy khắp thôn.
Tôn Biền liếc nhìn em trai mình dẫn theo một đám trẻ đi chọc chó đuổi mèo khắp nơi, đến con ch.ó giữ nhà của nhà ông Hai dù có ở tận phía sau nhà vẫn không tránh khỏi “chiêu trò hiểm độc” của đám nhóc này, cũng không biết bọn chúng tìm thấy sợi dây to ở chỗ nào mà lúc này đang dùng nó để lôi con ch.ó đi đến con suối nhỏ bên kia.
Tôn Biền vô cùng hiểu bản tính của em trai mình, nhìn cậu nở nụ cười nham hiểm ở trên mặt là biết ngay cậu nhóc này lại đang có ý đồ gì đó xấu xa.
Vì để tránh cho cậu nhóc lại gây ra chuyện gì xui xẻo, cô lập tức hướng về phía đó mà hô to: “Bọn em đi làm cái gì đó? Mau đem chó trả về nhà ông chú đi. Không nhìn thấy nó đang khó chịu sao? Chọc cho nó tức giận rồi cắn bọn em thì sao đây?”
Hiện tại trình độ y học vẫn chưa phát triển được như đời sau, người trong thôn cũng không biết gì về bệnh dại, đã vậy vắc xin phòng dại cũng rất ít, chỉ có ở bệnh viện lớn trong thành phố, còn bệnh viện thị trấn thì không có.
Thời này nếu như ai đó bị chó cắn hay mèo cào thì cũng chỉ xối nước vài cái rồi lớn tiếng mắng mấy câu là xong.
Đám trẻ con bên kia đang chơi nghe vậy thì dừng lại, nhìn nhau mấy cái rồi nhìn về phía Tôn Ký.
Mà Tôn Ký thì vẫn cứ cười đùa hí hửng nhìn chị mình mà nói: “Chị à, trời nóng đến nỗi chó cũng lè lưỡi nên bọn em mới mang nó đến bờ sông tắm cho mát một tí.”