Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-05-31 10:37:54
Lượt xem: 45
Thời đại này còn chưa có đội ngũ chuyên tổ chức phục vụ tiệc cưới, do đó mà người ta phải thuê đầu bếp và tự chuẩn bị nguyên liệu.
Còn những thứ như nồi niêu xoong chảo thì chỉ có thể mượn từ nhà họ hàng hoặc bạn bè thân thiết.
Hơn nữa không chỉ mượn đồ vật mà còn mượn luôn cả người, đầu bếp thuê tới cũng chỉ phụ trách cắt thức ăn, rửa rau hoặc dọn thức ăn lên rồi tùy tình hình mà rời đi.
Đến cả những việc như rửa chén cũng là do họ hàng trong nhà làm lấy.
Cho nên nếu như quan hệ hàng xóm láng giềng trong thôn không quá tốt thì sẽ rất khó khăn.
Lúc có chuyện lại không có ai để nhờ đến hỗ trợ.
Chỉ có thể dựa vào người ở nhà mà làm việc quần quật đến chết, đã vậy còn là trò cười trong mắt người ta.
Hai anh em Tôn Tuấn và Tôn Ký mỗi người khiêng một cái bàn lên đằng trước.
Còn mợ cả cùng với mẹ Tôn hợp sức nâng cái giành đựng chén đũa đi theo sau bọn họ.
Tôn Biền thì ôm một chồng ghế theo sát mẹ mình, bà ngoại Điền cũng mang một giỏ trứng gà góp mặt đi theo sau hàng ngũ.
Đi đến trước sân nhà ông Hai, ở đây lúc này vô cùng náo nhiệt, đồ đạc đã được chất đầy ở trước sân nhà.
Đàn ông không bận mổ heo thì cũng bửa củi hoặc là dựng bếp lò, còn đàn bà thì bận bịu nấu nước, nhặt rau, cắt thức ăn và rửa chén.
Đống bàn ghế được đặt chung một chỗ, giỏ trứng gà kia thì được đem xuống sau bếp.
Mợ cả cũng đi xuống làm giúp, Tôn Tuấn và Tôn Ký thì chạy đi nhìn người ta mổ heo.
Còn hai mẹ con Tôn Biền thì bị bà thím Hai kéo vào căn phòng ở phía tây.
Đây là phòng của dì út Tôn Biền, trên giường chất đủ thứ loại hành lý.
Bên trong đựng chăn đệm quần áo mà nhà mẹ chuẩn bị cho con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-38.html.]
Ngoài ra còn có mấy thứ đồ linh tinh của cô dâu.
Điền Thục Phân cả người đều một màu đỏ thẫm, ở trên mặc một chiếc áo đỏ tay lỡ, phía dưới là một chiếc quần dài vải bông.
Đôi giày da màu đỏ cô ấy đang mang dưới chân cũng chính là đôi mà mẹ của Tôn Biền đã đem về.
Nhìn thấy hai mẹ con Tôn Biền bước vào, Điền Thục Phân mừng ra mặt, lập tức nói: “Chị ơi, mau tới đây giúp em với, lớp trang điểm này hình như không được lắm.”
Cũng khó trách Điền Thục Phân không biết nhiều về những thứ này.
Con gái thời này ngoại trừ lúc lên sân khấu thì cũng chỉ có lúc kết hôn mới có cơ hội được trang điểm.
Mẹ Tôn Biền nghe vậy thì nhanh chóng đi tới.
Sau khi nhìn thấy rõ gương mặt của cô em họ thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng, vừa cười vừa hỏi: “Cô dâu đổi thành Trương Phi rồi ư? Em sao lại thành ra thế này?”
Tôn Biền nghe vậy thì tới gần nhìn một cái, chỉ thấy trên mặt dì út của cô vẽ bừa một cặp chân mày đen rậm.
Vấn đề là nếu như đã đen rậm thì đen đều cả hai bên cũng được đi, đằng này chân mày một bên dài một bên ngắn.
Nhìn không có chút dịu dàng nào mà ngược lại còn trông rất buồn cười.
Tôn Biền cố nhịn cười đến run run da mặt, thầm nghĩ thảo nào lúc nãy bà thím Hai nhìn thấy mẹ cô y như nhìn thấy vị cứu tinh vậy.
Nếu mà cô dâu ra cửa với bộ dạng này, vậy chẳng khác nào chọc cho mọi người cười đến rụng răng à.
“Chị à, đừng cười nữa mà hãy giúp em làm đi, cái bút kẻ chân mày này không biết là bị làm sao mà cứ vẽ ra một bên to một bên nhỏ, em muốn vẽ hai bên cho đều nhau, cuối cùng kết quả lại thành ra như vậy.”
Điền Thục Lệ nghe vậy thiếu chút nữa là cười đến sốc hông, nói với con gái: “Tiểu Biền, nhanh đi ra lấy cho dì út của con một chậu nước ấm để rửa mặt trang điểm lại lần nữa.”
Thời đại này trong nhà không có đồ trang điểm, đến cả trang điểm cho cô dâu mà trên bàn trừ kem dưỡng ra cũng chỉ có một hộp phấn, một cây bút kẻ chân mày và một thỏi son.