Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 33
Cập nhật lúc: 2024-05-28 09:25:05
Lượt xem: 50
Thôn của nhà họ Điền có một phong tục thế này, nhà nào mới vừa sinh em bé.
Bất luận là con trai hay con gái thì cũng đều sẽ trồng vài mầm cây thành tài ở trước và sau nhà.
Chờ đến lúc đứa trẻ đó trưởng thành và kết hôn thì sẽ chặt những cái cây cổ đại được trồng lúc trước.
Nếu như là con trai thì sẽ dùng gỗ để xây nhà, còn nếu là con gái thì sẽ dùng để làm đồ dùng trong nhà sau khi kết hôn.
Năm đó khi chị em nhà họ Điền kết hôn là thời điểm mất mùa, nhà bà đã đem cây đi chặt hết để đổi thành lương thực từ lâu.
Là chú Hai đã chặt đi cái cây yêu thích trồng sau nhà mình để làm của hồi môn cho hai người bọn họ.
Cảnh tượng chú Hai đốn cái cây kia hai chị em bà vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, vẫn luôn muốn tìm cách gì đó để báo đáp lại chú.
Thế nhưng thời điểm anh em con nhà chú Hai kết hôn lại đang lúc bạo loạn, nhà nào nhà nấy đều đói khổ vô cùng.
Cho nên cũng chỉ có lòng chứ không có sức mà giúp đỡ lại chú.
Hôm nay tặng cho cô em gái này của họ một đôi giày da cũng chỉ là một chút thành ý nho nhỏ của hai chị em nhà họ Điền.
Hi vọng khi kết hôn cô ấy có thể xinh đẹp rạng ngời, như vậy thì chú Hai cũng sẽ vui lòng.
Mẹ nói rằng tặng lễ vật trong đám cưới không nhiều, đa số đàn ông thì tặng 5 đồng, 1 tệ, phụ nữ thì cùng nhau góp tiền mua một món đồ để tặng cho cô dâu chú rể.
Vậy thì khi bố mẹ kết hôn được tặng lễ vật gì thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-33.html.]
Mẹ trả lời: bộ dụng cụ dùng để uống rượu, chậu rửa mặt, bộ ấm trà, ống nhổ (đồ chứa để khạc nhổ vào).
Trong đó nhiều nhất là chậu rửa mặt, nhà chúng ta bây giờ vẫn còn dùng một vài cái, còn những món đồ sứ thì rơi mất rồi. Những thứ như bộ uống rượu, trà có cái thì bể nát, có cái thì bị hư mất, mẹ đang nhớ lại thì bỗng nghiêm mặt mà nói, đúng rồi.
Bộ dụng cụ uống rượu màu xanh da trời được làm bằng thủy tinh chính là do con làm bể đấy, mẹ nhớ ra rồi, không để cho con muốn chơi gì thì chơi nữa, thật là ham chơi phá của mà...
Ngay lúc hai chị em nhà họ Điền còn đang kì kèo qua lại thì trước sân nhà của Điền Thục Phân có một bà thím đứng ở vách tường hướng về phía nhà họ Điền mà hô to: “Thục Phân à, sao con còn chưa về nữa hả? Mau trở về nhà đi, khách đến rồi này.”
Người kêu là mẹ của Thục Phân, ngày nay dù đã có đường dành cho xe hơi.
Nhưng vì để đảm bảo không đến trễ nên những người họ hàng ở xa nói rằng sẽ đi đến sớm.
Vì thế mà hôm nay trong nhà của Điền Thục Phân có không ít họ hàng tới góp vui trước lúc đám cưới diễn ra, trong đó phần lớn đều là họ hàng bên nhà ngoại cô ấy.
Nghe thấy mẹ kêu vậy, Điền Thục Phân vâng lời nhanh chóng bỏ giày da vào trong hộp lại rồi ôm trong n.g.ự.c nói: “Vậy em xin nhận tâm ý của hai chị, nhà bên kia bận nhiều việc quá, chờ đến khi xong chuyện em lại tìm hai chị tán gẫu tiếp nhé.”
Nói xong Điền Thục Phân ôm giày chạy ra ngoài, vừa đi vừa nghĩ về đến nhà sẽ hỏi bố một chút.
Hai chị em Thục Mỹ và Thục Lệ nhà bác cả có nợ ân tình gì của nhà bọn họ không, nếu không sao có thể tặng món quà giá trị đến vậy.
Rất nhanh trời bắt đầu đã tối, Điền Thục Lệ giúp mợ cả cùng bà ngoại thổi lửa nấu cơm, còn đuổi con trai lớn đi đến nhà chú Hai hỏi xem có phụ giúp thêm được gì không.
Đàn ông trong nhà đều đã đến nhà chú Hai phụ giúp nên buổi tối cũng sẽ không về ăn cơm.
Tôn Tuấn nghe vậy thì chạy đi, vài phút sau quay trở lại báo rằng: “Bà ngoại, ông ngoại với cậu nói là khi nào làm xong việc thì mới trở về. Ông chú cũng nói bên đó đã nấu cơm xong rồi, bảo chúng ta qua đó ăn cùng đấy.”