Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-05-27 09:06:59
Lượt xem: 57
Đến cả bố Tôn cũng giống như bố vợ của ông vậy, đều không có quyền lên tiếng về vấn đề này.
Từ sau khi bộ phim [Lư Sơn Tình Ái] hot lên trên cả nước, thời trang kết hợp áo vàng ngắn tay với quần đỏ, còn có áo sơ mi caro phối với quần jean mà nữ chính mặc trong phim đã được lan truyền rộng rãi và trở thành xu hướng thời trang lúc này, trong lúc thịnh hành đã có nhiều người ở đây cải biến theo kiểu khác, ví dụ như áo sơ mi màu đỏ, váy vàng, áo khoác da trâu hoặc là váy kẻ caro đủ loại.
Trong tủ quần áo của Tôn Biền có một cái váy tay lỡ cổ tròn màu vàng dài đến gối, ven mép cổ còn được trang trí thêm vòng hoa trắng nhìn rất đẹp.
Tôn Biền được bố Tôn mua cho chiếc váy này khi ông cùng với giám đốc nhà máy đi công tác ở thủ đô, ngoài ra còn mua về cho mẹ cô một chiếc khăn lụa kim tuyến vải sợi capron, em trai cô thì được mang về chiếc áo sơ mi tay ngắn mà cậu đang mặc trên người, anh cả thì là đôi giày pull back hiệu Feiyue.
Ngay sau khi hai bộ phim nước ngoài [Truy lùng] và [Người đến từ đáy biển Đại Tây Dương] được chiếu trong nước thì kiểu áo cánh dơi và quần ống loe cũng trở nên phổ biến từ trong nam ra đến ngoài bắc.
Nhưng hai kiểu quần áo này Tôn Biền cảm thấy lẽ ra nó không nên xuất hiện trong tủ quần áo của mình, áo cánh dơi thì còn đỡ, cái quần ống loe kia kiểu gì cũng không thể nào lọt vào mắt mẹ cô được, Tôn Biền cảm giác ánh mắt mẹ cô khi nhìn vào chiếc quần ống loe giống y như ánh mắt của bà nội cô ở kiếp trước nhìn mấy chiếc quần kiểu rách, luôn cho rằng đó không phải là đồ đàng hoàng để mặc.
Vì trở về tham dự lễ cưới nên mẹ Tôn yêu cầu các con phải mặc quần áo lịch sự, Tôn Biền quyết định mặc chiếc váy màu vàng kia rồi phối thêm với tất và mang giày sandal trong suốt cho phù hợp với chiếc váy.
Kiểu dáng này khá mộc mạc so với thời sau, nhưng lại tương đối thời thượng trong thời đại này, ai nhìn cũng đều sẽ khen một câu.
Mẹ Tôn đã chuẩn bị xong đồ đạc, hơn nữa đã nhanh chóng thay xong quần áo, bà cũng mặc một chiếc váy nhưng nó màu xám, có hoa văn và không có tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-28.html.]
Khác với cổ váy đính hoa của Tôn Biền, chiếc váy trắng của mẹ Tôn lại được thiết kế có bâu ở cổ, bâu váy được bẻ sang hai bên khiến mẹ Tôn trông có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều.
Lúc Điền Thục Lệ bước vào phòng của con gái, nhìn thấy cô đã thay váy xong và đang chải đầu thì hài lòng gật đầu một cái.
Sau khi cô chải đầu xong xuôi, kẹp một chiếc kẹp tóc chấm bi đỏ trắng, nhìn vào đứa con gái yêu kiều duyên dáng của mình, Điền Thục Lệ hết sức tự hào và yên tâm về cô.
Tự hào con gái giờ đã trưởng thành, vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện, cô còn thông minh ngoan ngoãn, biết đau lòng vì bà khổ cực sinh đến ba đứa con.
Chỉ là con gái mình xinh đẹp đến vậy, sao bà vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó?
Đứng một bên quan sát hồi lâu, mẹ Tôn mới bỗng nhiên nhận ra, sau đó nhanh chóng chạy về phòng của mình rồi cầm một cây nhíp chỉnh lông mày qua.
Nhìn cây nhíp trong tay mẹ, Tôn Biền liền biết bản thân sắp phải gặp thêm một kiếp nạn, không chỉ mẹ cô mà còn có cả mấy cô trong nhà máy mỗi khi học trang điểm là sẽ đem cô ra làm chuột bạch cho họ.
Đàn ông trong nhà không quản được việc này, ngay cả bà nội cô cũng nói giúp cho mẹ, đáng thương nhất vẫn là Tôn Biền, có trời mới biết cái nhíp kia nhổ lông mày cô đau đến mức nào.