Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-05-23 12:03:38
Lượt xem: 48
Bà tức giận leo thẳng lên giường, vừa chui vào trong chăn là quấn hết chăn trải trên giường lên người mình.
Tôn Thúc Minh thấy vậy bối rối gãi đầu. Không phải ông cố tình giấu giếm vợ, chẳng qua chuyện này là chuyện trưởng bộ, tuy là trong ngoài nhà máy đều nói ông có tiếng nói cao nhất, nhưng chỉ cần chưa có kết quả cuối cùng ông không thể nói trước được.
Bao năm nay ông làm việc luôn khiêm tốn, không kiêu căng. Đây cũng là điều khiến các vị lãnh đạo coi trọng ông.
Có điều không nói thì không nói, vợ giận vẫn phải dỗ.
Thế là Tôn Thúc Minh cẩn thận kéo kéo cái chăn đang bị vợ quấn hết, bà không có phản ứng gì, lại kéo kéo tiếp, lần này có phản ứng rồi.
Điền Thục Lệ hất chăn lên đầu, nói với chồng mình: “Chuyện của ông tôi chẳng buồn hỏi, nhưng chuyện của con trai đáng để tâm. Con mình không còn nhỏ nữa, dù là học, tương lai khi vào xưởng làm ông cũng phải nghĩ cách đưa nó vào làm bên kỹ thuật đấy.”
Chức vụ trong nhà máy điện được chia thành bên kỹ thuật và bên tay nghề. Bên kỹ thuật phải học đủ 3 năm mới có thể chứng thức học xong, còn bên tay nghề lại chỉ cần có 6 tháng.
Tuy rằng bên tây nghề có thể học xong sớm hơn hai năm so với bên kỹ thuật, nhận lương nhân viên chính thức sớm hơn hai năm nhưng đồng lương cơ bản bên kỹ thuật lại cao, khả năng sau này được tăng lương cũng lớn. Về sau chia nhà, thăng chức, thậm chí là sau khi về hưu cũng được hưởng đãi ngộ đặc biệt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-13.html.]
“Tôi biết, tôi đã nói chuyện với bên xưởng bảo trì rồi, sau khi thằng Tuấn vào xưởng lão Cao sẽ trực tiếp dẫn nó sang.”
Mặc dù việc bên xưởng bảo trì nhà máy điện không phải là việc nhẹ nhàng, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc phải sang bên lò hơi đầy xe than đá đốt lò hơi.
Về phần bên ban an ninh của ông, Tôn Thúc Minh chưa từng nghĩ tới. Cũng giống như giáo viên rất ít khi sắp xếp con cái nhà mình vào học lớp của mình, Tôn Thúc Minh cũng không muốn sắp xếp thằng nhóc nhà mình làm cấp dưới.
Điền Thục Lệ nghe vậy mới thấy yên tâm, nhường ra một nửa cái chăn. Tôn Thúc Minh thấy thế vội leo lên giường nghỉ ngơi.
Hôm sau, Tôn Biền dậy rất sớm nhưng cô vừa ra khỏi phòng thì thấy bố mẹ với anh trai còn dậy sớm hơn.
Mẹ đang hâm nóng thức ăn ở trong bếp, nghe thấy tiếng động, bà nhìn xuyên qua cửa sổ bằng kính sang phòng khách, trông thấy con gái bèn nói: “Mau đi rửa mặt chải đầu rồi gọi em trai con dậy ăn sáng đi.”
Lúc Tôn Biền lôi em trai ở phòng bên cạnh ra ngoài, mẹ đã nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ lên bàn ăn rồi. Cháo loãng, bánh bột ngô là đồ ăn còn thừa từ tối hôm qua, bữa sáng của nhà họ Tôn vẫn đơn giản như thế.
Khi ăn cơm mẹ Tôn ngạc nhiên nhìn con gái mình, hỏi: “Sao hôm nay con không cần người khác gọi đã tự dậy rồi?”