Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh - Chương 39: Tri kỷ
Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:57:58
Lượt xem: 12
Cố Hiểu Thanh đưa số tiền cho mẹ, giọng điềm đạm: "Mẹ cất kỹ nhé. Nhưng con nghĩ nên để lại số tiền hôm trước làm vốn. Ít nhất phải mua thêm thịt làm nhân. Hay là mình thương lượng với bác Phùng, nhà mình mua số lượng lớn mỗi ngày, nhờ bác ấy giao tận nhà vào buổi tối, vừa tiện lại kín đáo, không gây chú ý."
Lý Tuyết Mai gật đầu suy nghĩ, đôi mày hơi nhíu lại. Bà hiểu rõ: Một hai ngày thì không sao, nhưng lâu dần ắt sẽ có kẻ soi mói, đ.â.m bị thóc chọc bị gạo. Cách này cũng khôn ngoan.
Bà lẩm nhẩm tính toán: Hai ngày thu về bốn mươi sáu đồng, trừ đi vốn mười tám đồng, lãi ròng đã là ba mươi đồng tròn trịa. Cộng với hai mươi bảy đồng trước đó, cùng sáu mươi đồng đòi được từ nhà chú hai, tổng cộng đã có một trăm mười bảy đồng bạc trắng.
Một con số khiến bà nghẹn ngào. Bao nhiêu năm tần tảo, đây là lần đầu tiên gia đình có được số tiền lớn như vậy.
Nghĩ đến ngày mai Hiểu Thanh phải đi học, bà cẩn thận tách riêng hai đồng tiền học phí, thêm một đồng để mua giấy bút. Bà không nỡ để con gái thiệt thòi. Tất cả những thay đổi gần đây đều nhờ vào sự thông minh, quyết đoán của Hiểu Thanh. Nếu không có con bé kiên trì, có lẽ bà vẫn mãi là người phụ nữ nhu nhược như xưa.
Chỉ qua vài ngày ngắn ngủi, nhưng Lý Tuyết Mai đã nhận ra con gái mình thực sự có năng lực phi thường. Bà không muốn con phải chịu cảnh nghèo khó, bị người đời khinh rẻ như trước nữa.
Cố Hiểu Thanh cầm số tiền mẹ đưa, nở nụ cười tươi tắn. Đây là thứ cô thực sự cần. Kiếp trước không được đến trường, kiếp này cô quyết tâm nắm bắt từng cơ hội học tập.
Ký ức ùa về như thác lũ. Những năm tháng làm thuê vất vả, không học vấn, không kỹ năng, cô chỉ có thể làm những công việc bần cùng nhất, nhọc nhằn nhất mà ít ai muốn nhận. Có lần làm giúp việc cho một gia đình khá giả, cô con gái nhà đó bằng tuổi cô nhưng cách nói năng, cư xử khác hẳn một trời một vực.
Cô gái ấy đã dạy Hiểu Thanh nhiều điều, khuyến khích cô thoát khỏi cuộc sống bế tắc, thậm chí giúp cô đăng ký lớp học buổi tối. Mỗi khi về nhà, cô ấy lại tranh thủ giảng bài cho Hiểu Thanh. Dù chỉ được nửa năm thì Phó Quốc Cường ép cô về nhà vì cho rằng kiếm tiền ít ỏi, nhưng đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong ký ức cô.
Kiếp này, cô thầm nhủ: Nhất định phải học hành tử tế, thay đổi vận mệnh!
Sáng hôm sau, khi sương mai còn đọng trên ngọn cỏ, Cố Hiểu Thanh đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Cô ăn vội bát cháo hoa và chiếc bánh mì đen rồi vội vã lên đường.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-con-duong-nghich-chuyen-tai-sinh/chuong-39-tri-ky.html.]
Tuy chỉ sang làng bên nhưng đi bộ mất tới hai tiếng đồng hồ. Trong chiếc túi vải đã vá chằng vá đụp, cô cẩn thận đặt hai chiếc bánh mì đen và miếng dưa muối đen sì - bữa trưa đạm bạc của một học sinh nghèo.
Vừa bước ra khỏi cổng, cô nghe tiếng gọi quen thuộc: "Hiểu Thanh, nhanh lên! Chờ cậu mãi!"
Cố Cúc Anh đứng bên chiếc xe đạp mới tinh, vẻ mặt sốt ruột. Cô bạn nhảy lên yên, đạp vài vòng rồi dừng lại trước mặt Hiểu Thanh: "Lên đi, tớ chở!"
Cố Hiểu Thanh bật cười, trong lòng chợt ấm áp. Mấy ngày qua bận rộn đấu tranh với ông bà và chú hai, cô suýt quên mất người bạn thân thiết nhất của mình.
Cố Cúc Anh - người bạn cùng lớn lên, cùng chia sẻ bao kỷ niệm vui buồn trong kiếp trước. Khác với Hiểu Thanh, cha Cúc Anh là cán bộ cấp cao trong quân đội. Gia đình cô thuộc diện quân nhân, được làng xã đặc biệt quan tâm.
Cúc Anh có ba người anh trai. Hai anh lớn đều theo cha nhập ngũ, là những sĩ quan trẻ triển vọng. Ở nhà chỉ còn mẹ, anh ba Cố Anh Kiệt và Cúc Anh, nhưng cuộc sống vô cùng sung túc.
Mỗi tháng, ba người đàn ông trong gia đình đều gửi tiền về, tổng cộng hơn một trăm đồng - một số tiền khiến cả làng phải thèm muốn. Thêm vào đó là các khoản phúc lợi, trợ cấp lương thực vào dịp lễ tết. Nhà Cúc Anh thuộc hàng giàu có nhất vùng.
Mẹ Cúc Anh sợ con gái đi học xa vất vả, đã dùng mọi quan hệ xin được phiếu mua xe đạp. Chiếc xe "Phượng Hoàng" mới tinh của Cúc Anh là niềm mơ ước của bao đứa trẻ trong làng.
Nhưng điều khiến Hiểu Thanh quý trọng Cúc Anh không phải vì gia thế, mà vì tính cách hào hiệp, thẳng thắn của cô bạn. Từ nhỏ, mỗi khi Hiểu Thanh bị bắt nạt, Cúc Anh luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ. Dần dà, tình bạn giữa họ ngày càng khăng khít.
Cố Hiểu Thanh chạy vài bước, nhảy phóc lên yên sau, một tay ôm eo bạn thật chặt. "Sao không gọi tớ một tiếng? Tớ phải nấu cơm sáng xong mới đi được mà."
Trong lòng Hiểu Thanh trào dâng lòng biết ơn với người bạn này. Kiếp trước, khi cả nhà ép cô lấy Phó Quốc Cường, Cúc Anh đã hết lời can ngăn, thậm chí bí mật điều tra và phát hiện ra nhân cách tồi tệ của gã đàn ông đó. Cúc Anh từng đề nghị giúp cô trốn đi, sẵn sàng nhường cả số tiền dành dụm nhiều năm. Nhưng lúc đó, Hiểu Thanh không đủ can đảm làm chuyện "đại nghịch bất đạo", đành từ chối sự giúp đỡ. Sau khi lấy chồng, hai người dần mất liên lạc.
Giờ đây nhìn lại, Cúc Anh chính là người bạn chân thành nhất, duy nhất của cô trong hai kiếp người!