Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh - Chương 228: Sự Cố
Cập nhật lúc: 2025-03-31 14:46:04
Lượt xem: 9
Sau bữa tối đơn giản, mọi người lần lượt đi ngủ.
Hà Diễm cũng leo lên giường tầng giữa của mình.
Nửa đêm, đèn trong toa tắt hết.
Đêm trôi qua yên ắng.
Nhưng sáng hôm sau, khi Cố Hiểu Thanh tỉnh dậy, cô phát hiện ra điều bất thường.
Đầu tiên là Quách Đông Hoa, ba lô của cô ta biến mất. Tiếp đến là ba lô của Hà Diễm ở giường tầng giữa cũng không cánh mà bay.
Trong chốc lát, cả toa tàu xôn xao.
Đêm qua, trộm đã ghé thăm nơi này.
Cố Hiểu Thanh vội kiểm tra vị trí dưới gối của mình, may mắn là ba lô vẫn còn đó. Cô sờ vào, dây kéo chưa bị mở, chứng tỏ chưa bị lấy trộm. Điều này phải cảm ơn kinh nghiệm nhiều năm đi làm thêm của cô - kẻ nghèo không có tư cách bị mất trộm đồ, nên phòng chống trộm luôn là ưu tiên hàng đầu.
Bên này, Hà Diễm và Quách Đông Hoa đã bật khóc.
Trong ba lô không chỉ có ví tiền mà còn cả thẻ sinh viên, giấy tờ tùy thân. Mất những thứ này không chỉ phiền phức khi làm lại, mà còn ảnh hưởng đến hành trình về nhà. Quách Đông Hoa may mắn hơn vì nhà cô ta ở ngay trong thành phố.
Nhưng Hà Diễm thì nhà ở ngoại ô, đến được thành phố rồi vẫn phải đổi xe hai chuyến nữa mới về tới nơi.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Giờ hai bàn tay trắng, vé tàu cũng mất luôn, xuống ga còn không biết làm sao để ra khỏi cửa soát vé.
Hai người sốt ruột đến phát khóc.
Cố Hiểu Thanh trong lòng cũng phiền não.
Trưởng tàu, nhân viên soát vé cùng cảnh sát tàu đều tới hiện trường, tiến hành điều tra sơ bộ. Toa này có tới năm người bị mất trộm, xem như một vụ án lớn.
Tiếc là những vụ như thế này thường kết thúc không có hồi kết, vì trên tàu không có biện pháp hữu hiệu nào. Bọn trộm sau khi lấy tiền thường ném ba lô, túi xách ra ngoài cửa sổ tàu.
Không thể nào tìm lại được.
Cuối cùng, họ chỉ ghi chép sơ sài, an ủi nạn nhân. May mắn là Quách Đông Hoa và Hà Diễm được cấp giấy chứng nhận mất trộm để xuống ga, nếu không sẽ bị xử lý như trốn vé.
Đó cũng là kết quả tốt nhất có thể.
Lúc này, hai người hoàn toàn không còn tâm trạng ăn uống.
Đồ đạc của Hà Diễm và Quách Đông Hoa bị mất cũng do chính họ bất cẩn, để đồ ở phía chân giường khiến trộm dễ dàng lấy đi.
Hai người không hẹn mà cùng liếc nhìn ba lô của Cố Hiểu Thanh với ánh mắt oán trách.
Vị trí dưới gối kia như đang khoa trương sự thông minh của chủ nhân.
Cố Hiểu Thanh chỉ có thể an ủi họ đừng quá buồn, xem như hao tài tốt của, rồi khuyên hai người ăn chút gì đó.
Không thể nhịn đói mãi được.
Còn cả ngày nữa mới tới nơi.
Hà Diễm gần như coi việc giật túi đồ ăn của Cố Hiểu Thanh là chuyện đương nhiên, dường như muốn biến nỗi phẫn uất thành cảm giác ngon miệng, ăn hết gần nửa túi đồ khiến Cố Hiểu Thanh không biết nên khuyên thế nào.
Lẽ nào nói "Cậu coi chừng đau dạ dày"?
Một đêm trôi qua, khi trời sáng rõ, họ cũng tới ga.
Cố Hiểu Thanh cảm thấy toàn thân đau mỏi.
Ba mươi mấy tiếng ngồi tàu thật không chịu nổi.
Cô quyết tâm lúc về sẽ đi máy bay, cần gì phải chịu khổ thế này?
Ra khỏi ga, Cố Như Hải đã đợi sẵn ở ngoài vì biết trước giờ về của con gái. Xe nhà đậu ngay bãi đỗ ven đường.
Nhìn thấy con gái, ông nở nụ cười tươi rói, vẫy tay:
-"Bên này, đi cẩn thận con!"
Cố Như Hải đón con, nhìn Cố Hiểu Thanh cao lớn hơn, trong lòng cảm khái: "Con gái ta đã lớn rồi!"
Hà Diễm còn nhanh nhảu hơn cả con gái ruột, lao đến chào hỏi Cố Như Hải nhiệt tình:
-"Cháu chào chú Cố! Cháu là Hà Diễm, bạn cùng lớp của Hiểu Thanh ạ!"
Cố Như Hải cười gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-con-duong-nghich-chuyen-tai-sinh/chuong-228-su-co.html.]
-"Các cháu đi đường vất vả rồi? Ba mươi mấy tiếng đồng hồ chắc mệt lắm?"
Ông nhận hết hành lý của Hà Diễm, Quách Đông Hoa và Cố Hiểu Thanh.
Hà Diễm và Quách Đông Hoa còn có hai vali, trong khi Cố Hiểu Thanh chỉ có một ba lô.
Ông đưa cả ba lên xe.
Cố Hiểu Thanh ngồi ghế phụ.
Hà Diễm và Quách Đông Hoa ngồi phía sau.
Lúc này, Quách Đông Hoa cũng bớt hống hách đi, vì trong người không còn một xu, không cúi đầu cũng không được. Lần này đành phải nhờ xe nhà Cố Hiểu Thanh đưa về.
Cố Như Hải cài dây an toàn, hỏi:
-"Hiểu Thanh, hai bạn con ở đâu? Chúng ta đưa các bạn ấy về trước."
Cố Hiểu Thanh không rõ, chỉ biết nhìn hai người.
Hà Diễm nhanh miệng:
-"Nhà cháu ở khu tập thể nhà máy dệt phía Đông Sơn, hơi xa một chút ạ!"
Cô ta không muốn kéo vali nặng đổi xe mấy lần, có sẵn ô tô mà không đi thì đúng là ngu.
Hơn nữa trong người không có lấy một đồng.
Quách Đông Hoa nói:
-"Nhà cháu ở khu tập thể ngân hàng gần quảng trường, rất gần. Bác chỉ cần đưa cháu đến chỗ thuận tiện nhất là được ạ."
Cô ta không muốn nợ tình Cố Hiểu Thanh, nhưng hình như không nợ cũng không xong.
Cố Như Hải gật đầu, nổ máy:
-"Được rồi, chú sẽ đưa các cháu về trước, nhà chắc cũng sốt ruột lắm rồi."
Xe chạy bon bon đưa Quách Đông Hoa về trước, tận cửa khu tập thể.
Quách Đông Hoa ngượng ngùng cảm ơn Cố Như Hải, lần đầu tiên tỏ ra thân thiện với Cố Hiểu Thanh, hẹn sẽ gọi điện trước khi đi.
Cố Hiểu Thanh cũng gật đầu thân ái.
Quách Đông Hoa thực ra là người không tệ, ít nhất là không giả tạo, nghĩ sao nói vậy, cảm xúc hiện rõ trên mặt.
Chỉ còn lại Hà Diễm.
Suốt quãng đường, Hà Diễm không ngừng nói chuyện với Cố Như Hải, nhiệt tình đến mức gần như coi ông như bố ruột.
Sau khi đưa Hà Diễm về, đóng cửa xe lại, Cố Như Hải bất lực hỏi con gái:
-"Bạn con này sao mà nói nhiều thế?"
Ông thực sự bị cô bé này làm cho choáng váng.
Khả năng nói chuyện quá siêu, tự nói tự cười, không ngừng nghỉ đổi chủ đề.
Khiến Cố Như Hải vừa buồn cười vừa bất lực.
So với Cố Hiểu Thanh, ông càng thấy con gái mình đáng yêu và tinh tế biết bao.
Cố Hiểu Thanh cười:
-"Bố ơi, con không thân với người này, không cùng phòng ký túc xá, chỉ là bạn cùng lớp thôi. Nếu không phải vì họ bị mất trộm trên tàu, con cũng không muốn đưa họ về. Bố biết tính con rồi đấy, ngại phiền phức lắm."
Cố Như Hải gật đầu:
-"Về nhà thôi, mẹ con nhớ con lắm rồi. Dạo này bố đón bà nội về ăn Tết. Còn nhà mình xảy ra nhiều chuyện lớn, đợi con về để cùng bàn cách giải quyết đấy."
Giọng ông đầy trông cậy vào cô con gái như điểm tựa vững chắc.
Cố Hiểu Thanh giật mình, nhà xảy ra chuyện lớn?
Mình mới đi nửa năm thôi, có thể có chuyện gì chứ?
Không lẽ lại là Thương Văn Minh?
Hắn vẫn chưa chịu buông tha sao? Lần này mình phải cho hắn một bài học thật đau mới được.