Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh - Chương 170: Chuyến Thăm Muộn Màng

Cập nhật lúc: 2025-03-29 00:11:47
Lượt xem: 12

Kỳ thi khảo sát nhanh chóng kết thúc.

Trong lúc mọi người còn đang hồi hộp chờ đợi kết quả, Cố Hiểu Thanh đã ổn định đạt 393 điểm, đứng đầu lớp và thứ hai toàn khối. Vị trí quán quân thuộc về một nam sinh lớp 3 tên Ngô Chí Hạo với 394 điểm – chỉ cách cô một điểm nhỏ nhoi.

Giáo viên chủ nhiệm của Cố Hiểu Thanh tiếc nuối cả buổi, nhưng một điểm chênh lệch cũng không nói lên điều gì.

Dù sao, cái tên Cố Hiểu Thanh đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong lớp 1.

Mọi người bắt đầu tìm hiểu lai lịch của cô.

Ai nấy đều biết cô là học sinh từ một ngôi làng nhỏ còn nghèo khó hơn cả huyện lỵ, một "con nhà người ta" đích thực.

Nhưng góc nhìn mỗi người mỗi khác. Có người trân trọng năng lực học tập, xem cô là học sinh đầy triển vọng; lại có kẻ chỉ chú ý đến xuất thân.

Vì thế, trong lớp 1, một số học sinh thân thiết với Cố Hiểu Thanh, thường xuyên hỏi bài cô, tan học còn rủ nhau đi chơi. Số khác thì xem cô như không khí, chẳng thèm liếc mắt nhìn, càng không buồn bắt chuyện.

Cố Hiểu Thanh chẳng bận tâm.

Đời nào chẳng có kẻ coi người bằng nửa con mắt, cũng chẳng thiếu người lương thiện. Cô sẽ không để những kẻ đó ảnh hưởng đến tâm trạng mình.

Cô biết mình theo đuổi điều gì, mong muốn thứ gì.

Kiếp trước kết thúc trong bi kịch, kiếp này được tái sinh, đó là cơ hội để cô làm lại từ đầu.

Nhất định phải nắm bắt thật chắc, mới xứng đáng với cuộc đời mới này.

Phải sống một đời khác hẳn.

Tự do tự tại, không ràng buộc, không khổ đau, chỉ có hạnh phúc.

Vì thế, cuộc sống học đường với Cố Hiểu Thanh trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ.

Đến thứ Sáu, cô lại đón xe buýt về nhà.

Hôm nay, Phương Thiếu Nam và Bạch Trung Nguyên đã báo trước: Ngày mai hai nhà sẽ đến Lẩu cay Cố gia ăn tối.

Cố Hiểu Thanh cũng nhắn bố mẹ chuẩn bị trước một phòng riêng.

Bởi hiện tại, Lẩu cay Cố gia đắt khách đến mức một chỗ ngồi cũng khó chen chân.

Không đặt trước thì đừng hòng có bàn. Nhưng dù phải xếp hàng chờ cả tiếng, khách vẫn kiên nhẫn. Biết làm sao được?

Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai vừa mừng vì kinh doanh đắt khách, vừa lo lắng vì diện tích quán quá chật hẹp.

Giá như trước kia họ cải tạo luôn căn nhà bên cạnh thành quán lẩu, thì giờ đã đỡ được phần nào.

Nhưng giờ hối hận cũng muộn.

Điều khiến Cố Như Hải vui nhất là sau ba tháng khai trương, quán lẩu đã lãi ròng hai mươi vạn!

Mỗi tối, nằm trên chiếc giường gỗ, hai vợ chồng cứ nhẩm đi nhẩm lại con số trong sổ tiết kiệm.

Hai mươi vạn thật sao?

Hai người gần như không tài nào chợp mắt được.

Từ một hai vạn ban đầu, giờ nhảy vọt lên hai mươi vạn, bước tiến quá lớn.

Họ chưa bao giờ dám mơ tới số tiền này trong đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-con-duong-nghich-chuyen-tai-sinh/chuong-170-chuyen-tham-muon-mang.html.]

Đáng sợ thật!

Khi biết chuyện, Cố Hiểu Thanh cười bò.

Nếu bố mẹ biết ý định của cô là mở chuỗi cửa hàng lẩu, chắc sẽ ngất xỉu mất.

Cô nghĩ đây chính là thời điểm thuận lợi để triển khai kế hoạch. Cái người khác không có, chính là lợi thế của mình. Phải chiếm lĩnh thị trường trước.

Cố Hiểu Thanh không phải người tham vọng lớn. Cô chỉ muốn xây dựng một chuỗi lẩu nhỏ, tạo dựng thương hiệu ngay từ bây giờ, để mọi người nhớ đến như một cái tên ăn sâu vào tiềm thức. Hiệu ứng từ thương hiệu đó đủ để cả nhà sống an nhàn.

Ít nhất là khi muốn mua gì, không phải lo túi tiền không đủ.

Như thế là đủ.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Dĩ nhiên, sung túc về tiền bạc cũng đồng nghĩa với việc gia đình cô có thể làm nhiều điều mình mong muốn.

Trưa thứ Bảy, hai nhà họ Phương và họ Bạch quả nhiên xuất hiện.

Xe quân đội đưa họ đến.

Họ biết địa chỉ, chỉ cần hỏi thăm một chút là tìm được.

Hà Thúy trong lòng đoán quán ăn nhà họ Cố chắc chỉ là một quán nhỏ bình thường. Bởi Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai đúng kiểu nông dân chân chất, hiểu biết hạn chế. Cách ăn mặc lần trước gặp cũng cho thấy mức sống của họ chỉ ở mức trung bình.

Hà Thúy không coi thường nông dân, nhưng trong lòng đã định vị sẵn về gia đình họ Cố.

Lần khai trương bà không đến, vì nghĩ mình đã giúp họ Cố về mặt danh tiếng. Không phải cứ ai nhờ là bà đều giúp.

Việc Cố Hiểu Thanh cứu Phương Thiếu Nam, cũng coi như đã đền đáp xong.

Hà Thúy không muốn bị người ta vin vào đó để suốt ngày nhờ vả. Con người ta thường được voi đòi tiên, tham lam không đáy.

Dù Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai trông thật thà chất phác, nhưng lòng người dễ thay đổi.

Nhất là trong thành phố phồn hoa này, Hà Thúy đã chứng kiến không ít kẻ vì mê tiền mà không ngại thủ đoạn để leo cao.

Vì thế, bà cố ý không đến, gửi đi tín hiệu lạnh nhạt, hy vọng Cố Hiểu Thanh hiểu được.

Bà tin cô bé thông minh đó sẽ hiểu.

Sau này, nhà họ Cố không hề đến làm phiền, Hà Thúy biết Cố Hiểu Thanh đã thấu ý mình.

Lần này đi ăn là do Phương Thiếu Nam nhiệt tình sắp xếp, lại thêm Bạch Trung Nguyên cứ nằng nặc đòi xem quán ăn nhà Cố Hiểu Thanh thế nào.

Hà Thúy không thể cưỡng lại, đành cùng vợ chồng họ Bạch đến.

Bạch Kiến Trung - bố của Bạch Trung Nguyên - là tân quân đoàn trưởng, mẹ là Tiêu Thục Phân - trưởng đoàn ca múa quân đội. Hai người cùng Hà Thúy, Phương Kiến Quốc là đồng đội cũ, tình cảm rất sâu nặng.

Khi đến cửa Lẩu cay Cố gia, tất cả đều ngạc nhiên.

Đặc biệt là Hà Thúy.

Bà không ngờ quán ăn của Cố Như Hải lại đông khách đến thế.

Trong lòng bà, một người nông dân quê mùa, mở được quán nhỏ đã là cao tay.

Nhưng nhìn khí thế, độ đông khách, cùng phong cách bài trí sang trọng, rõ ràng đây là nhà hàng cao cấp.

Thật ngoài sức tưởng tượng!

Không thể không khiến Hà Thúy phải nhìn nhận lại.

Loading...