Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh - Chương 113: Cha Giả
Cập nhật lúc: 2025-03-28 23:42:54
Lượt xem: 5
Cố Hiểu Thanh và Quản Thiếu Nam mỗi người cõng một đứa trẻ. Cố Hiểu Thanh cõng Hiểu Kiệt, Quản Thiếu Nam cõng Trương Tử Kiệt. Những đứa trẻ còn lại được hai người dặn ở yên trong lò, chờ họ dẫn người đến cứu.
Dự đoán của họ không sai.
Cửa sổ cháy rụi nhưng không ai để ý.
Cuối cùng, cả khung cửa sổ biến thành than đen, để lộ một lỗ hổng lớn.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Cố Hiểu Thanh và Quản Thiếu Nam bàn bạc, quyết định xuống núi tìm người cứu bọn trẻ.
Với số lượng trẻ con đông như vậy, chỉ hai người họ dù có c.h.ế.t cũng không thể đưa hết xuống núi kịp.
Nhưng Hiểu Kiệt nhất quyết không rời Cố Hiểu Thanh.
Trương Tử Kiệt lại bám theo Hiểu Kiệt.
Kết quả là hai người phải cõng hai đứa xuống núi.
Sau khi dỗ dành những đứa còn lại, họ bắt đầu hành trình.
Ra khỏi lò, ánh nắng chói chang khiến Cố Hiểu Thanh nheo mắt. Có lẽ giờ chỉ khoảng hai ba giờ chiều.
Quản Thiếu Nam kéo tay cô: "Đi nhanh đi, đừng lãng phí thời gian."
Hai người bắt đầu xuống núi.
Cỏ dại cao ngang lưng, mỗi ngọn cỏ như một lưỡi d.a.o sắc, vô tình cứa vào da thịt Cố Hiểu Thanh.
Không biết Quản Thiếu Nam thế nào, nhưng cô đã tê dại đi vì đau.
Sau gáy âm ỉ nhức nhối, tầm nhìn mờ ảo, bước chân nặng trịch.
Nhưng Cố Hiểu Thanh cắn răng chịu đựng. Dù không vì mình, cô cũng phải cố vì Hiểu Kiệt.
Đây là mạng sống của bố mẹ cô.
Là nguồn cơn mọi khổ đau của cô và chị gái kiếp trước.
Là người kế thừa duy nhất của gia đình.
Không thể để Hiểu Kiệt gặp nguy hiểm nữa.
Cố Hiểu Thanh không phải người hủ lậu, cũng không trọng nam khinh nữ.
Nhưng ở nông thôn, con trai là hy vọng của cả nhà.
Cô hiểu tầm quan trọng của Hiểu Kiệt với bố mẹ.
Kiếp trước, mọi khổ đau đều vì cứu mạng Hiểu Kiệt.
Có lẽ đó là số phận.
Kiếp này vẫn vậy.
Trước mắt cô lóe lên vô số đốm sáng vàng.
Cô bấu vào da tay mình, cơn đau nhói khiến cô tỉnh táo hơn.
Bước chân cũng vững vàng hơn.
"Em ổn không?"
Giọng Quản Thiếu Nam vang lên từ phía trước, nghe xa xăm như từ cõi nào khác.
Cố Hiểu Thanh khẽ đáp: "Em ổn, em chịu được."
Chân cô loạng choạng.
Một cánh tay vươn ra đỡ lấy cô.
Cánh tay chưa đủ mạnh mẽ của cậu bé cố gắng nâng đỡ Cố Hiểu Thanh.
Tiếng thở dốc cho thấy cả hai đều kiệt sức.
Bị nhốt từ lâu không ăn uống gì - đó là thủ đoạn của bọn buôn người.
Đói khát sẽ không còn sức chạy trốn.
Giờ lại cõng thêm hai đứa trẻ, Cố Hiểu Thanh và Quản Thiếu Nam - hai đứa vị thành niên - đã đến giới hạn.
"Sắp tới rồi, anh đã thấy khói bếp của làng. Cố lên!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-con-duong-nghich-chuyen-tai-sinh/chuong-113-cha-gia.html.]
Quản Thiếu Nam khá hơn Cố Hiểu Thanh, nhưng dù là trai mười sáu tuổi, cậu cũng đuối sức.
Cố Hiểu Thanh giờ nặng như núi, đè lên cánh tay cậu.
Khuôn mặt cô trắng bệch như người hấp hối.
Quản Thiếu Nam sốt ruột, cố gắng động viên cô.
Cố Hiểu Thanh gật đầu, gắng sức bước đi.
Cảm giác như mỗi bước nặng ngàn cân, sắp ngã quỵ bất cứ lúc nào.
"Em biết chúng ta sắp tới nơi rồi."
Cô cố gắng khích lệ Quản Thiếu Nam, dù bản thân đã thành gánh nặng.
Khi bốn bóng người mệt mỏi lê bước xuất hiện ở đầu làng, Quản Thiếu Nam thở phào.
Cuối cùng cũng được cứu.
Họ tưởng mình đã đi rất xa, nhưng thực ra chỉ ba dặm đường.
Nhưng với hai đứa trẻ, nó dài như một thế kỷ.
Đang là buổi chiều, dân làng từ đồng về, chuẩn bị bữa tối.
Nhiều người đứng tụm năm tụm ba ở đầu làng thì thấy bốn đứa trẻ.
Cố Hiểu Thanh muốn ngã quỵ ngay lập tức.
Đúng lúc đó, một chiếc máy kéo xuất hiện, lao nhanh về phía họ.
Cố Hiểu Thanh giật mình.
Máy kéo?
Chết rồi, là bọn buôn người!
Trên thùng xe là hai người đàn ông đội nón lá.
Người lái xe chính là gã đàn ông to lớn mà cô đã đánh ngất trước đó.
Ba tên cũng nhìn thấy Cố Hiểu Thanh và Quản Thiếu Nam.
Sắc mặt biến đổi, một tên nhảy xuống, quát lớn:
"Lũ tiểu tử này! Chỉ vì không mua bánh bao thịt mà dám bỏ trốn cùng em. Khiến hai chú phải đi tìm khắp làng."
"Xem tao không đánh c.h.ế.t chúng mày!"
Tên kia xông tới.
Cố Hiểu Thanh hoảng hốt, đẩy Hiểu Kiệt vào tay một dân làng, hét lên:
"Cứu cháu! Bọn cháu không phải con họ. Họ là bọn buôn người!"
Người dân ngơ ngác, nhưng vẫn ôm chặt Hiểu Kiệt.
Mọi người dừng chân, chống cuốc xuống đất, nhìn ba tên kia tiến lại gần.
Quản Thiếu Nam cũng đặt Trương Tử Kiệt xuống, đẩy về phía dân làng.
"Bọn cháu thực sự bị bắt cóc."
Lời nói khiến nhiều người nghi ngờ.
Đúng vậy, một cậu trai mười sáu tuổi nói bị bắt cóc, ai tin?
Bắt cậu ta về bán cho ai?
Cố Hiểu Thanh sốt ruột. Không ai tin có nghĩa bọn buôn người dễ dàng bắt họ trở lại.
Mà trở về thì chỉ có chết.
Chỉ còn cách liều mạng.
Tên đàn ông nhanh chóng tóm lấy tay Cố Hiểu Thanh.
Bàn tay hắn như kìm sắt, siết chặt khiến cô đau nhói.
Một cái tát nảy lửa vả vào mặt cô.
Tai cô ù đi, miệng đầy máu.