Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh - Chương 111: Châm Lửa

Cập nhật lúc: 2025-03-28 23:42:19
Lượt xem: 3

Cố Hiểu Thanh và Quản Thiếu Nam kiểm tra kỹ các cửa sổ, đều bị đóng chặt bằng những tấm ván dày chắc chứ không mục nát như những thanh gỗ kia.

Hai người cố gắng bẻ ra nhưng không lay chuyển được chút nào.

Cửa sổ duy nhất bên cạnh cửa chính cũng bị bịt kín.

Không có lối thoát nào khác.

Qua khe hở cửa sổ, họ nhìn thấy bên ngoài là bãi cỏ cao ngang lưng. Đang là tháng ba, cỏ lẽ ra không thể mọc nhiều thế.

Nhưng cỏ dại um tùm chứng tỏ đây chắc chắn là vùng núi hoang vắng.

Ánh nắng bên ngoài rực rỡ, nhưng lòng Cố Hiểu Thanh nặng trĩu.

Làm sao thoát ra đây?

Thời gian không còn nhiều.

Một khi bọn buôn người phát hiện dây trói đã bị cởi, mọi hy vọng trốn thoát sẽ tan thành mây khói.

Điều Cố Hiểu Thanh lo sợ nhất là những bất trắc khi đêm xuống.

Có thể Hiểu Kiệt sẽ bị đưa đi ngay trong đêm. Với tuổi tác không lớn không nhỏ của cô, nếu bị bán đi, rất có thể sẽ trở thành công cụ sinh con nối dõi ở một vùng quê nghèo khó nào đó.

Đó mới là thảm họa thực sự.

Với tâm lý người trưởng thành, có lẽ cô đã quá tự tin vào bản thân.

Hành động bồng bột đã đẩy cả hai chị em vào tình thế nguy hiểm, mà không có khả năng tự cứu.

Cô cũng không biết manh mối mình để lại có được bố mẹ và dân làng phát hiện hay không.

Cố Hiểu Thanh đã cố nhớ lại kiếp trước, nhưng dường như không nghe nói đến vụ này.

Chỉ biết có lần trẻ con làng bên bị bắt cóc, gây xôn xao một thời.

Nghe nói sau đó vụ án được phá, nơi giam giữ bọn trẻ là một ngôi nhà trong núi, cách làng chỉ khoảng ba dặm.

Nhưng ai lại lên núi làm gì?

Bọn buôn người còn khôn khéo tạo ra dấu vết lợn rừng để dân làng sợ không dám đến gần.

Sau này có người tình cờ phát hiện khi thấy khói đen bốc lên, tưởng cháy rừng nên kéo đến xem, cứu được đám trẻ. Nhưng nhiều đứa đã bị bán đi mất.

Những đứa trẻ này đến từ các làng lân cận, đủ mọi lứa tuổi.

Đứa nhỏ nhất mới vài tháng, lớn nhất nghe đâu là một thiếu niên mười sáu tuổi.

Cậu ta bị bọn chúng đánh trọng thương.

Vì gia đình cậu là quan chức thành phố, vụ án được xử lý nghiêm túc. Công an huyện đích thân điều tra, bắt giữ toàn bộ bọn tội phạm.

Sự kiện này trở thành chủ đề bàn tán xôn xao khắp nơi.

Lúc đó Cố Hiểu Thanh không để ý, nhưng giờ nghĩ lại, chắc chắn là vụ này.

Vậy Quản Thiếu Nam bên cạnh cô chính là con nhà quan chức đó.

Ha ha.

Cố Hiểu Thanh thấy mình cũng may mắn.

Chẳng phải vụ đó có liên quan đến đám cháy sao?

Nếu làm theo diễn biến cũ, có lẽ họ sẽ được cứu.

Nhưng cô không chắc chắn. Hiện tại Quản Thiếu Nam không bị thương nặng, nếu châm lửa mà không có ai đến cứu, họ sẽ bị thiêu c.h.ế.t trong này.

Cửa và cửa sổ đều không mở được, thực sự không có lối thoát.

Phải làm sao đây?

Cố Hiểu Thanh nhìn Quản Thiếu Nam đăm chiêu.

Cậu ta cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô gái, hơi khó chịu.

Cô bé không biết nhìn người khác giới như vậy là không đúng sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-con-duong-nghich-chuyen-tai-sinh/chuong-111-cham-lua.html.]

Nhưng nhanh chóng nhận ra ánh mắt cô như xuyên qua mình, nhìn về một nơi rất xa.

Tự ái quá.

Quản Thiếu Nam tự trách mình.

Nghĩ gì thế?

Đây chỉ là một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, làm gì có ý nghĩ gì khác.

Lũ trẻ nông thôn vốn dĩ đơn thuần hơn trẻ thành phố.

Cậu dùng ngón tay chọc vào Cố Hiểu Thanh. Cô giật mình tỉnh lại:

"Sao vậy?"

Quản Thiếu Nam chỉ vào cửa và cửa sổ:

"Em xem rồi, có ý tưởng gì không?"

Cố Hiểu Thanh do dự:

"Hay là... chúng ta thử đốt cửa sổ đi?"

Giọng nói thiếu tự tin.

Cô cũng phân vân.

Việc này nguy hiểm khôn lường.

Nhỡ đâu mọi người sẽ c.h.ế.t cháy ở đây.

Quản Thiếu Nam huýt sáo một tiếng, khiến lũ trẻ giật mình trong bóng tối.

Cố Hiểu Thanh cũng bất ngờ.

Người này không đáng tin chút nào.

"Em thật liều lĩnh."

Quản Thiếu Nam ném cho cô một câu khiến cô tức điên.

Nhưng sau đó cậu nhìn cửa sổ, gật đầu:

"Cách này có thể được."

Cố Hiểu Thanh hào hứng.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Hai kiếp người cô chưa từng làm chuyện gì kịch tính như vậy.

Adrenaline tăng vọt, khiến cô run nhẹ.

"Nhỡ cháy vào trong thì sao?"

Giọng nói run rẩy vì căng thẳng.

Quản Thiếu Nam nhìn đám trẻ:

"Không sao. Gió không thổi vào hướng này. Có hai lợi ích: Một là lửa sẽ thu hút dân làng đến cứu. Hai là cửa sổ cháy hết, chúng ta có thể thoát ra."

Cố Hiểu Thanh gật đầu.

Cậu ta có đầu óc hơn mình - một người mang tâm hồn trưởng thành.

Quản Thiếu Nam bắt đầu xử lý các tấm ván:

"Lại đây giúp anh."

Hai người nhanh chóng chẻ ván thành thanh nhỏ, nhét vào khe cửa sổ, tập trung giấy báo và rơm rạ lại.

Cố Hiểu Thanh đi đến đám trẻ:

"Mọi người lùi ra sau, dùng áo che mũi. Đừng sợ, chúng tôi đang tìm cách cứu mọi người."

Bọn trẻ nghe lời ngay, co cụm vào góc, dùng tay bịt mũi.

Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng, thiêu rụi toàn bộ cửa sổ trong biển lửa đỏ rực.

 

Loading...