Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ - Chương 65
Cập nhật lúc: 2025-09-16 15:36:06
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùi sủi cảo ngào ngạt nhanh chóng lan tỏa khắp gian bếp nhỏ, khiến cơn đói cồn cào trong bụng Dương Niệm Niệm chợt bùng lên.
Ăn uống no nê xong xuôi, Lục An An hớn hở cõng cặp lồng học sinh học. Dương Niệm Niệm vì no bụng nên chẳng buồn gì, bèn phòng tập yoga. Cô mới giơ chân tạo dáng, thì cửa phòng đột nhiên bật mở. Lục Thời Thâm đó, cặp mày nhíu chặt khi thấy cô đang trong một tư thế trông vẻ "quái gở".
Dương Niệm Niệm ngượng nghịu hạ tay chân xuống. “Ơ, vẫn đơn vị ?” Cô cứ ngỡ rằng khi rửa bát đũa xong xuôi, sẽ về doanh trại ngay tức khắc.
Lục Thời Thâm cô chằm chằm, ánh mắt đầy phức tạp, lên tiếng hỏi: "Em uống thuốc ?"
"À, em . Em ăn no căng bụng quá, để lát nữa uống ạ." Cô đáp khẽ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hắn nhắc nhở: "Nếu thấy bụng khó tiêu, em thể ngoài sân dạo loanh quanh một lát."
Dương Niệm Niệm theo bản năng lắc đầu nguầy nguậy. “Ôi , trời nắng chang chang thế , da sẽ đen sạm mất thôi!”
Lục Thời Thâm cũng đành chịu bó tay. Rõ ràng lúc cô trải hàng bán quần áo ngoài chợ phiên, cô hề than phiền về chuyện nắng nóng cơ chứ. Hắn thêm lời nào, chỉ dặn dò: "Anh đây, em đừng quên uống thuốc." Hắn ngừng một khoảnh khắc dặn dò thêm: "Cẩn thận đừng để ngã đấy."
Biết ám chỉ chuyện cô tập yoga, Dương Niệm Niệm gật đầu lia lịa. “Em . Tối nay nhớ sửa xe đạp đẩy xe về nhé.”
Lục Thời Thâm khẽ "Ừm" một tiếng, , dứt khoát rời .
Sau khi chắc chắn Lục Thời Thâm rời hẳn, Dương Niệm Niệm tiếp tục tập yoga trong phòng. Cơ thể quả thật dẻo dai, vài tư thế khó, cô chỉ cần tập luyện vài ba là thể thực hiện . Cô còn thể xoạc nửa chân, lẽ chỉ cần thêm vài ngày nữa là sẽ xoạc thẳng chân một cách chỉnh.
Tập luyện xong đấy, cô mấy động tác giãn cơ nhẹ nhàng gian khách uống thuốc. Buổi chiều cảm thấy mệt, cô bèn lên giường đánh một giấc ngủ trưa.
Tại doanh trại, Lục Thời Thâm bước với vẻ mặt đanh , lộ rõ sự nghiêm nghị. Anh tìm kiếm vài tờ báo cũ nhưng thấy, bèn gọi Lý Phong Ích văn phòng.
“Số báo chí của mấy tháng cất ở ?”
“ dọn phòng tạp vật ạ.” Lý Phong Ích thắc mắc, tự hỏi tại đoàn trưởng đột nhiên cần tìm báo chí cũ.
“Mang hết báo chí của ba tháng đến đây.” Lục Thời Thâm lệnh.
Lý Phong Ích hiểu nhưng vẫn răm rắp tuân theo. Anh nhanh chóng chạy đến phòng tạp vật, mang bộ báo chí của ba tháng qua tới.
Anh đặt báo lên bàn, bụi bay mù mịt, dùng tay quạt quạt. “Đoàn... đoàn trưởng, báo ba tháng đều ở đây. Khụ khụ… Bị để lâu trong phòng tạp vật nên bám bụi ạ.”
Lục Thời Thâm liếc đống báo, mặt bất kỳ biểu cảm nào. “Đồng chí ngoài .”
“Rõ!”
Lý Phong Ích xoay rời . Ngày thường thể vui vẻ, hoạt bát nhưng lúc nhiệm vụ thì cực kỳ nghiêm túc.
Lục Thời Thâm lật lật mấy tờ báo, chẳng mấy chốc tìm thấy thông tin cần.
Trên tờ ngày 15 tháng 3, một tin tức động trời, về một vụ hỏa hoạn do những luyện Khí Công cuồng tín gây nên. Nguyên nhân là một đàn ông những lời đồn thổi mê hoặc, cho rằng chỉ cần luyện những công pháp sẽ thể thoát khỏi thế tục, trường sinh bất lão.
Tin tức còn đính kèm vài bức ảnh minh họa, trong đó một vài động tác khá tương đồng với các tư thế mà Dương Niệm Niệm vẫn tập luyện dạo . Ánh mắt Lục Thời Thâm dần trở nên lạnh băng, tựa hồ thể đóng đá cả đối diện.
“Báo cáo, đoàn trưởng.” Giọng Lý Phong Ích vọng từ bên ngoài cửa.
“Chuyện gì?” Lục Thời Thâm hỏi, giọng trầm khàn.
“Thủ trưởng mời đồng chí đến văn phòng ạ.”
Lục Thời Thâm lập tức nhét tờ báo ngăn kéo, dặn dò Lý Phong Ích, “Mang đống báo trả phòng tạp vật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-bi-ep-ga-thay-gap-quan-nhan-lanh-lung-cung-vo/chuong-65.html.]
Nói xong, sải bước đến văn phòng thủ trưởng.
Thủ trưởng đang trò chuyện với chính ủy Trương. Vừa thấy Lục Thời Thâm, chính ủy Trương lập tức im bặt, vẻ mặt chột , như thể đang khác thì bắt quả tang.
Thủ trưởng vẫy tay về phía chính ủy Trương, “Đồng chí ngoài .”
Chính ủy Trương gật đầu, ngang qua Lục Thời Thâm nhưng hề chào hỏi.
Thủ trưởng dậy, hai tay chắp lưng, quanh Lục Thời Thâm một vòng hỏi với vẻ thâm trầm, “Dạo vợ chồng sống với thế nào?”
“Khá ạ,” Lục Thời Thâm trả lời đúng sự thật.
Thủ trưởng gật đầu, đến bàn việc lấy một bức điện tín đưa cho Lục Thời Thâm.
“Đây là bức điện tín của hiệu trưởng Quách gửi tới, xem .” Hiệu trưởng Quách là hiệu trưởng trường của Dương Tuệ Oánh.
Lục Thời Thâm cầm điện tín, lướt mắt nhanh nội dung, đoạn đáp lời, “ ý kiến gì với kết quả xử lý.”
Thủ trưởng gật gật đầu, “Chuyện với vợ ? Nhớ dặn con bé đừng mềm lòng mà cầu xin cho cô . Lừa gạt hôn nhân quân nhân là trọng tội, đây là sự trừng phạt nhẹ nhàng nhất . Nếu cho cô một bài học, ai cũng sẽ nghĩ thể tùy tiện lừa dối hôn nhân quân nhân, tan vỡ lý tưởng, nguội lạnh trái tim của các chiến sĩ đổ m.á.u vì đất nước.”
“Em sẽ bao giờ điều đó.” Lục Thời Thâm trả lời với sự quả quyết.
Thủ trưởng Lục Thời Thâm một lúc, trầm ngâm . “Chính ủy Trương , dạo vợ ở khu gia đình khá ầm ĩ đấy.”
Lục Thời Thâm tôn trọng thủ trưởng, nhưng khi chính ủy Trương Dương Niệm Niệm mặt thủ trưởng, vẫn khỏi nhíu mày, “Ý của đồng chí Chính ủy Trương là gì ạ?”
Thấy Lục Thời Thâm giả vờ hiểu, thủ trưởng nghiêm mặt, “Chuyện tạt nước lạnh.”
Thực , khi tin , thủ trưởng suýt nữa bật . Dù tiếp xúc với Dương Niệm Niệm, nhưng qua lời kể của khác, ông thấy cô gái cá tính. Đinh Lan Anh nổi tiếng là khó chơi nhất khu gia đình quân đội, thế mà cô gái nhỏ dám tạt nước lạnh, thật khiến ông nể phục.
“Tình huống lúc đó khá cấp bách, cho rằng thể hiểu cho em .” Lục Thời Thâm thản nhiên .
Thủ trưởng xong, bật . “Cái thằng nhóc , là bênh vợ lắm đấy.”
Ông chuyển chủ đề, “Vợ tìm việc gì trong thành phố ?”
Dù để tâm đến lời của chính ủy Trương, thủ trưởng vẫn tò mò về công việc của Dương Niệm Niệm. Lục Thời Thâm trả lời đầy đủ, “Em buôn bán mặt hàng quần áo nhỏ lẻ.” Việc thu mua phế liệu vẫn ký hợp đồng nên .
Thủ trưởng gật gù tỏ vẻ tán thưởng, : “Ừm, trẻ tuổi mà cả ngày cứ ủ rũ mãi thì . Có chí tiến thủ là điều . Cậu nhóc cũng phúc đấy, tìm một vợ hiền thục giỏi giang như thế.”
Lục Thời Thâm Dương Niệm Niệm nhận lời khen của thủ trưởng, đồng thời nhắc nhở, “Chuyện em buôn bán, tạm thời để lộ ngoài.”
“Cậu nghĩ là hạng nhiều chuyện ?” Thủ trưởng hừ một tiếng, đá nhẹ chân Lục Thời Thâm. Thấy chân chẳng hề nhúc nhích, sắc mặt ông càng sa sầm.
Hừ! Thảo nào dám cùng ông cãi lý. Nhớ năm đó khi Lục Thời Thâm mới quân đội, ông chỉ cần một cú đá là ngã lăn đấy .
Nghĩ đến đây, thủ trưởng càng thấy mắt với Lục Thời Thâm. Ông lườm một cái, xuống ghế. “Vợ về khu gia đình gần một tháng nhỉ?”
“Sắp ạ.” Lục Thời Thâm đáp.
Thủ trưởng , “Chắc nhà dọn về ở và tự nấu nướng một thời gian chứ?”
Lục Thời Thâm hiểu ý. “Niệm Niệm hai ngày nay khỏe. Chờ em dưỡng bệnh xong, nếu thủ trưởng rảnh rỗi, xin mời ngài ghé qua nhà dùng một bữa cơm đạm bạc, tuy chẳng cao sang gì.”
Sắc mặt thủ trưởng cuối cùng cũng giãn , trong mắt hiện lên vài tia ý . “Tính nhóc cũng còn chút lương tâm đấy. Thôi, đừng ở đây chướng mắt nữa, mau ngoài !”