Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ - Chương 320
Cập nhật lúc: 2025-09-22 00:17:29
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn đang cầm theo một cái túi hành lý, tiến đến mặt Lục Thời Thâm. Giọng cô ngọt xớt, nũng nịu vang lên:
"Đồng chí, lúc nãy vội quá, bỏ quên hành lý. sợ đồ của khác lấy mất nên giúp mang đến đây."
Dương Niệm Niệm một chốc, kiềm nén cảm xúc lao vội tới ôm chầm lấy Lục Thời Thâm. Cô lẳng lặng quan sát, thấy cô gái vẫn chịu rời , đôi mắt cứ dán chặt . Cô ngay, Lục Thời Thâm "hút" một cô gái trẻ trung . Từ cái giọng ngọt xớt như rót mật tai , cô thể đoán chắc cô "đổ" như điếu đổ .
Lục Thời Thâm đang dồn hết sự chú ý cô vợ nhỏ của , bỗng cô gái chắn tầm mắt. Hắn khẽ nhíu mày, mặt vẫn lạnh như tiền, đưa tay nhận lấy chiếc túi hành lý và lạnh nhạt đáp: “Cảm ơn cô.”
Nói , lách qua cô gái và bước thẳng về phía Dương Niệm Niệm.
Ánh mắt chỉ dõi theo một cô, vẻ lạnh nhạt lúc nãy biến mất, đó là nét dịu dàng đủ sức tan chảy cả khối băng. Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Sao ngoài một thế ?”
Lục Thời Thâm là sống nội tâm, thế nên cảm xúc của luôn định, thể hiện bất kỳ sự vồ vập kích động nào khi gặp thời gian dài xa cách. Hắn chỉ cô bằng ánh mắt thăm thẳm, tựa như cô ở bên là đủ đầy cả .
Dương Niệm Niệm lòng với phản ứng của . Cô tủm tỉm , chủ động nắm c.h.ặ.t t.a.y , như khẳng định điều gì đó.
“Tâm Nguyệt khỏe, em ngoài mua đồ giúp . Anh đến Kinh Thành báo cho em một tiếng?”
Vừa , cô lén liếc cô gái đang phía . Cô gái sững sờ, nét ngượng ngùng mặt cô vụt tắt, cúi đầu, vội vã lưng bỏ .
Lục Thời Thâm kéo Dương Niệm Niệm một ngách nhỏ bên cạnh, khẽ : “Là lâm thời quyết định.”
Phát hiện bàn tay nhỏ bé của cô lạnh ngắt, khẽ nhíu mày: “Sao mặc phong phanh thế ?”
Nói , đặt hành lý xuống, lấy một chiếc áo khoác quân đội còn tinh tươm khoác vội lên cô. Chiếc áo to lớn che kín từ cổ đến tận chân, mang đến một ấm lan tỏa.
Dương Niệm Niệm thấy lạ lùng: “Trời lạnh thế , mặc mà cất trong túi?”
Lục Thời Thâm lắc đầu: “Anh lạnh, chiếc áo là áo mới phát trong năm nay, em cứ giữ mà mặc.”
Thấy quan tâm đến như , lòng Dương Niệm Niệm chợt ngọt ngào như đường phèn. Ngoài miệng, cô vẫn quên trêu ghẹo :
“Anh chú ý lời ăn tiếng , mặt khác, nhớ là đàn ông vợ, cố ý khoe khoang mặt khác, giữ cách với các cô gái khác. Cô gái ban nãy hào quang của cô mê mẩn đến thất thần đấy!”
Lục Thời Thâm cô đầy nghiêm túc: “Chiếc túi đó nhờ cô mang hộ.”
Dương Niệm Niệm tất nhiên là . Cô gái đó rõ ràng rằng cô tự nguyện giúp giữ.
Cô chợt nhớ điều gì: “Thế bé ?”
“Anh gửi bé ở nhà hàng xóm ,” Lục Thời Thâm trả lời.
Dương Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm, kéo tay : “Em đưa tìm chỗ trọ để cất hành lý , đó mua ít đồ dùng cho Tâm Nguyệt về với .”
“Cứ mua đồ dùng cho cô . Trong túi chỉ chiếc áo khoác quân đội, Ngạo Nam nhờ mang cho Tâm Nguyệt.”
Trong lúc Lục Thời Thâm , ánh mắt chẳng rời khỏi cô lấy nửa bước, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Niệm Niệm khỏi ửng đỏ.
Đang lúc lòng cô đập thình thịch, cô thấy chiếc áo khoác trong túi là của Tần Ngạo Nam gửi cho Trịnh Tâm Nguyệt thì một linh cảm chẳng lành.
Chiếc áo khoác quân đội chiếm nhiều diện tích. Nếu chỉ mang theo một chiếc áo khoác cho Trịnh Tâm Nguyệt mà mang theo quần áo để tắm rửa, thì chứng tỏ sẽ ở lâu.
“Anh thể ở đây mấy ngày?”
“Sáng mai về .” Lục Thời Thâm .
Khuôn mặt Dương Niệm Niệm chùng xuống: “Sao nhanh ?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Mặc dù chút buồn bã, lòng xa , nhưng cô hiểu rõ mệnh lệnh quân đội khó mà đổi. Cô chỉ nhanh chóng thành việc để thêm thời gian ở bên .
“Phía một cửa hàng tạp hóa nhỏ, chúng nhanh thôi!”
“Được.” Lục Thời Thâm gật đầu.
Hai nắm tay đến cửa hàng. Dương Niệm Niệm bảo đợi ở ngoài, còn cô mua một gói băng vệ sinh và một gói đường đỏ. Tiện tay, cô mua thêm một túi kẹo hương chi, cho túi áo khoác quân đội của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-bi-ep-ga-thay-gap-quan-nhan-lanh-lung-cung-vo/chuong-320.html.]
Ra ngoài, cô vui vẻ nắm lấy tay Lục Thời Thâm, như nhảy chân sáo, đung đưa tay đầy phấn khởi.
Cô quan tâm hỏi: “Gần đây nhiệm vụ nguy hiểm ?”
Lục Thời Thâm sợ cô lo lắng nên lắc đầu: “Không .”
Đôi mắt Dương Niệm Niệm cong cong, hì hì hỏi: “Có nhớ em ?”
Lục Thời Thâm im lặng. Hắn thể hiểu nổi tại một cô gái thể những lời lẽ khiến đỏ mặt tía tai một cách tự nhiên đến thế.
Dương Niệm Niệm sẽ những lời sến sẩm đó, nên cô khẽ khúc khích , :
“Anh thì em cũng . Anh chắc chắn là nhớ em, nếu vượt quãng đường xa xôi đến đây chỉ để ở vỏn vẹn một ngày thôi ?”
Lục Thời Thâm nếu cứ để mặc cô, cô còn những lời "kinh thiên động địa" nào nữa. Đang định chuyển sang một chủ đề khác, cô tiếp tục:
“Anh cứ thế mà đến, nhỡ đến đúng ‘ngày dâu’, chẳng là mất công ?”
Gương mặt Lục Thời Thâm đỏ ửng, lắp bắp: “Anh chỉ đến để gặp em thôi.”
Dương Niệm Niệm lườm một cái: “Lời lẽ , chính tin ?”
Lục Thời Thâm chỉ im lặng.
Cũng may cách từ cửa hàng đến trường xa, chuyện một lúc là đến cổng trường.
“Anh đợi em ở đây, em đưa đồ cho cô sẽ với ngay.” Dương Niệm Niệm thỏ thẻ đầy lưu luyến.
“Ừ, !” Lục Thời Thâm khẽ gật đầu.
Dương Niệm Niệm xách túi đồ, vội vàng chạy . Cô ước mọc cánh để thể bay nhanh hơn một chút, vì chỉ cần chạy nhanh hơn một khắc, cô sẽ sớm đến phòng, sớm và thêm chút thì giờ quấn quýt bên .
Từ ngày nhập học đến giờ, đây là đầu tiên Dương Niệm Niệm chạy nhanh đến thế. Khi đến phòng, cô vẫn còn thở .
Trịnh Tâm Nguyệt đang vật vờ giường Dương Niệm Niệm. Thấy cô trở về với một chiếc túi hành lý và chiếc áo khoác quân đội , cô bạn cứ ngỡ gà hóa cuốc.
Cho đến khi Dương Niệm Niệm đến bên giường, Trịnh Tâm Nguyệt mới tin rằng nhầm.
“Niệm Niệm, mua chiếc áo khoác quân đội ở thế? Xấu hoắc chứ, nó biến thành một cây bí đao khổng lồ .”
“Cậu cũng một cái.” Dương Niệm Niệm đặt túi hành lý xuống, lấy một chiếc áo khoác quân đội dày cộp khác.
“Bộ quần áo xí thế mà cũng mua cho tớ một cái ?” Trịnh Tâm Nguyệt chê bai.
Dương Niệm Niệm giả bộ mặt khó xử: “Ôi chao, nếu cảm thấy nó , thì để tớ bảo Thời Thâm mang trả cho ai đó ! Chẳng nào đó chê chiếc áo khoác thì rầu lòng chừng.”
Trịnh Tâm Nguyệt đột nhiên hét lên, bật dậy nhanh như sóc và vồ lấy chiếc áo khoác, ôm chặt lòng, xuýt xoa nỡ rời tay.
“Cậu đây là áo Tần Ngạo Nam bảo Lục mang cho tớ á?”
Dương Niệm Niệm gật đầu: “Dù cũng thích, tớ sẽ bảo Thời Thâm mang về.”
Trịnh Tâm Nguyệt quên hết cơn đau bụng, tràn trề sinh lực :
“Ai tớ thích? Tớ thích mê mẩn chứ! Chiếc áo thấy ấm . Từ bữa nay, tớ sẽ mặc nó hằng ngày.”
Dương Niệm Niệm bật , đưa băng vệ sinh cho Trịnh Tâm Nguyệt, pha cho cô bạn một cốc nước đường đỏ.
“Tối nay tớ về , ở nghỉ ngơi cho nhé.”
“Đi ! Đi !”
Trịnh Tâm Nguyệt ôm chiếc áo khoác, vui vẻ hệt trẻ con, gì còn bụng nào mà bận tâm xem cô về nữa.
Ôi, Tần Ngạo Nam, tình “khúc gỗ” của cô , cuối cùng cũng quan tâm cô ! Hạnh phúc ngập tràn!