Tuy rằng chân Tô Hiểu Mạn thương, nhưng vẫn thể tham gia công việc nuôi tằm giúp . Phòng nuôi tằm chỉ là một căn nhà vỏn vẹn ba mươi mét vuông, việc bên trong đó cũng coi như khá tiện lợi cho đôi chân nhanh nhẹn cho lắm.
Sau là công đoạn lột kén, thích hợp với những già yếu, còn nhanh nhẹn, giúp huy động thêm nhiều nhân công và kiếm thêm điểm công cho tập thể.
Tô Hiểu Mạn và Chu Hiểu Phượng cùng chăm sóc đám tằm bệnh. Những con tằm mắc bệnh nặng nhặt bỏ hết, hôm nay chắc chỉ còn sót một hai con yếu ớt, còn đều phát triển .
Chị Thuận cũng khỏi ngạc nhiên. “Từ khi giao lứa tằm cho hai cô chăm sóc, thấy chúng khá hẳn lên nhiều . Hôm qua còn lo lắng tất cả sẽ đổ sông đổ biển mất.”
Gà Mái Leo Núi
“Chờ mấy ngày nữa xem chất lượng kén .”
Tô Hiểu Mạn khẽ . Các dụng cụ nuôi tằm đều mới và tiêu độc kỹ càng, chắc sẽ xảy sự cố lớn nào nữa.
Trước khi nuôi tằm, Tô Hiểu Mạn mát tay. Cô từng tự tay chăm sóc, kén cho dày chắc, chất lượng thượng hạng.
Đám tằm giờ đến kỳ nhả tơ, chúng ngủ nữa, ngày nào cũng ăn uống ngấu nghiến ngừng. Sau vài ngày liên tục bồi bổ, chúng sẽ chuyển sang màu vàng óng, đó chui những ô vuông nhỏ để nhả tơ dệt kén.
Bởi , mấy ngày lượng lá dâu tiêu thụ là nhiều nhất.
Tô Hiểu Mạn đám tằm lớn lá dâu, nhồm nhoàm gặm lá, thấy chúng thật sự chăm chỉ ăn uống như thể .
— Người ăn cơm, hồn cũng ăn cơm.
Chị Thuận đến, Tô Hiểu Mạn trò chuyện với chị đôi câu. Hai trao đổi về cách chăm sóc, quản lý tằm nhỏ và tằm lớn, cũng như những biện pháp nuôi tằm khoa học, ít tốn công sức hơn. Ví như, để khống chế lượng lá dâu cần dùng, lượng tằm con nuôi bao nhiêu là hợp lý, và cách nuôi tằm lớn để cho loại kén chất lượng nhất...
Hai tâm đầu ý hợp, chị Thuận càng ngày càng thiện cảm với Tô Hiểu Mạn. “Nếu cô mà là trong thôn chị, chị giữ cô ở tổ sản xuất của chị để việc. Khi đó, sản lượng thu hoạch của tổ chúng chắc chắn còn tăng lên bội phần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-95.html.]
“Chị sang phòng nuôi tằm bên chỗ chị Văn xem chút đây, chị bảo chị đưa chị một đám tằm non chăm sóc ….”
Nói đoạn, chị Thuận rời .
Tô Hiểu Mạn chiếc ghế đẩu nhỏ, kiểm tra mớ lá dâu tằm, cẩn thận lựa những lá còn tươi ngon.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cãi cọ ầm ĩ, là giọng của hai phụ nữ, trong đó một là Chu Hiểu Phượng.
“Chu Hiểu Hồng, chị tới đây gì? Chị Thuận bảo chị đừng tới mà.”
Đó là tiếng của Chu Hiểu Phượng.
Tiếng của phụ nữ thì nhu nhược yếu ớt, pha lẫn tiếng nức nở, đong đầy nỗi tủi vô hạn. “Hiểu Phượng , để chị việc cùng với các em . Chị , sẽ bao giờ thế nữa . Chẳng qua là do chị nhất thời cẩn thận… cho chị thêm một cơ hội nữa ?”
Chu Hiểu Phượng lạnh: “Chu Hiểu Hồng, chị tính cách mà còn nghĩ ai ? Chị phạm , sẽ ai cho chị cơ hội nữa .”
Chu Hiểu Hồng vô cùng tủi : “Chị thật sự mà. Ai cũng phạm sai lầm cả, chị cũng chỉ phạm lầm mà bất cứ ai nuôi tằm cũng thể mắc thôi.”
“Chị Thuận sẽ bao giờ mắc đó, cũng . Rõ ràng là chị hề trách nhiệm, chỉ lười biếng mà thôi. Chị Thuận sẽ cho chị thêm cơ hội nào , chị về .”
“Đều tại chị, Chu Hiểu Hồng. Chị khiến cho cả đám tằm bệnh, tổ của chị Thuận chịu tổn thất nặng nề đến mức nào, bao nhiêu tâm huyết và công sức đổ đều đổ sông đổ bể.”
“Thế mà cô còn hổ đây mà , Chu Hiểu Hồng. Nếu là cô, sẽ thấy còn mặt mũi nào mà gặp chị Thuận nữa, mà cô còn chạy tới đây. Sao mặt cô thể dày đến thế chứ? Người trong thôn cho cô bao nhiêu cơ hội ?”