Nghe xong chuyện, Triệu Thanh Thanh khẽ thở dài cảm thán: “Xem chúng đến đủ sớm .”
Bây giờ họ còn thiết tha đón tiếp các đoàn học tập khác, liệu nhiệt tình chỉ dạy cho bọn họ ?
Khương Yến Đường tiếp lời: “Cứ cố gắng học hỏi nghiêm túc là .”
Bác Chu Hạ Cường vẫn lái xe ở đằng , miệng thì lẩm bẩm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: “Có những kẻ từ trong thành thị về đây, chỉ giỏi suông mà chẳng chịu xắn tay . Lão già ghét nhất loại đó!”
Tô Hiểu Mạn vội : “Thưa bác, chúng cháu nhất định sẽ lời đôi với việc ạ.”
Khi Tô Hiểu Mạn đang , cô cảm thấy cả run bần bật, cứ như đang chiếc sàng sẩy gạo .
Đây là đầu tiên cô máy kéo. Ngồi chiếc xe , cứ chấn động liên hồi như ai đó lay mạnh. Bánh xích của máy kéo trông vẻ giống xe tăng, đúng là "vua" của loại địa hình, thể bon bon qua bất cứ , nhưng mà….
mà ở thì quả thực thoải mái cho lắm.
Cứ thế nửa ngày, chắc ê ẩm hết cả phần lưng mất!
— là chiếc máy kéo chuyên hành hạ mà!
Chu Hạ Cường định đáp lời thì thấy phía một đàn ông đội mũ rơm đang ở ven bờ ruộng bên đường, vẫy tay với bọn họ, miệng còn gọi: “Chu Tam Bá ơi!”
Chiếc xe dừng bên ven đường. Người đàn ông đội mũ rơm, vẻ mặt lo âu, cho máy kéo của thôn hỏng, khiến cả đại đội đang lo sốt vó. Đại đội trưởng phái tìm sửa, mà trong thôn , duy nhất chỉ bác Chu Hạ Cường là thạo việc .
Người đàn ông đội mũ rơm vội vã thưa: "Bác Chu ơi, ở bên đó chẳng ai sửa . Mong bác nhanh chân đến xem giúp chúng cháu ạ."
Anh thêm: "Cũng quá xa ạ. Trên đường , thật may mắn là khéo gặp cả đoàn."
Đến lúc , Tô Hiểu Mạn mới vỡ lẽ, đàn ông ngữ khí vốn dĩ chanh chua là Chu Hạ Cường , hóa biệt tài sửa máy kéo. Nghe đồn, hễ máy kéo ở các đại đội xung quanh gặp vấn đề gì, đều tìm đến ông nhờ vả.
Hiện tại, tin bên đó xảy chuyện, trong tinh thần các đại đội thường xuyên hỗ trợ lẫn , họ liền lái xe về phía đó. Một là để xem tình hình, hai là cũng tiện thể xem gì ho.
Đi xe con đường đất đỏ chừng mười phút, họ thấy một chiếc máy kéo cũ kỹ màu vàng úa dừng gốc cây ven đường. Xung quanh đó, bảy tám đàn ông đang vây kín.
Một đàn ông thấy họ đến, cau mày hỏi: "Lại tới nữa ? Mấy lạ mặt , cũng tới để "học tập" đấy ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-69.html.]
Họ cộc lốc đáp: "Chúng đang bận!"
Lúc , đàn ông đội mũ rơm lên tiếng: "Bác Chu, xin bác xem giúp. Chúng cháu loay hoay mãi mà vẫn tìm vấn đề. Chiếc xe cứ ì đấy, nhúc nhích lấy một tấc…."
Bác Chu Hạ Cường xuống xe. Tô Hiểu Mạn cũng lẳng lặng bước xuống theo.
Bác Chu Hạ Cường cầm chìa khóa, mở nắp khoang máy. Lập tức, một đợt âm thanh lớn cùng khói đen đặc quánh phun , tiếng động ầm ĩ suýt chút nữa khiến mặt đất rung chuyển.
Bác Chu cau mày, lẩm bẩm: "Cái cũng vấn đề gì cả."
Gà Mái Leo Núi
Bác Chu Hạ Cường kiểm tra tỉ mỉ nửa ngày trời, vẫn phát hiện chỗ nào vấn đề cả, thế nhưng chiếc máy kéo vẫn thể lăn bánh.
Một đàn ông rụt rè hỏi: "Bác Chu ơi, đến bác còn tìm thì chúng cháu đây?"
Bác Chu lắc đầu, vẻ mặt đăm chiêu: "Trước cũng từng gặp chuyện . Khó thật đấy!"
Thấy , những đàn ông xung quanh bắt đầu lộ rõ vẻ sốt ruột. Mấy ngày nay, công việc của thôn họ đều cần đến máy kéo. Nếu chiếc máy hỏng mà sửa , thì việc canh tác sẽ đình trệ, mà mua một chiếc máy kéo mới thì tốn kém vô cùng. Mà mời thợ từ nơi khác về sửa cũng sẽ mất nhiều tiền công.
Bác Chu Hạ Cường hắng giọng, ngữ khí bắt đầu trở nên gắt gỏng, mang theo sự khó chịu, tựa như đang bực dọc: "Này, tập trung đây! Mấy , giúp nâng chỗ lên một chút. Còn những khác, tránh , che khuất cả !"
Những khác vốn chẳng gì về sửa máy kéo, thấy thế liền tản bốn phía. Riêng Triệu Thanh Thanh và Đường Kiến Cường thì sớm tìm một góc khuất thoải mái để ngắm cảnh, thờ ơ với chuyện. Hai con rõ ràng hề chút hứng thú nào với việc sửa máy móc.
Hà Lượng vẫn lén lút đưa mắt Trương Lị Lị, thế nhưng Trương Lị Lị chẳng thèm bận tâm đến gã. Cô cứ thế lấy một chiếc bi đông nước từ trong túi uống.
Anh Trần thì phệt xuống bãi cỏ, còn tiến tới mượn chiếc mũ rơm của đàn ông ban nãy để đội, buôn chuyện về tình hình của thôn bạn.
Anh Trần hỏi: "Thôn các bao nhiêu hộ khẩu? Giống lúa bên đó là loại gì , năng suất ?"
…
Anh Trần tặc lưỡi: "Xem tình hình bên khá khẩm hơn chỗ nhiều. Các đại đội của các chắc sắm sửa ít máy kéo nhỉ?"
Tô Hiểu Mạn theo đến gần hơn. Cô chợt nhận Tạ Minh Đồ vẫn lặng lẽ bên chiếc máy kéo. Đang định tiến kéo một chút, cô bất ngờ khẽ thốt một câu: "Tiếng động cơ … vẻ đúng lắm."